Xã hội đỏ cấu kết với
Xã hội đen !!!
Ban Biên Tập TDNL
Sau khi được ngồi vào ghế thành viên bất thường trực Hội đồng Bảo an Liên Hiệp Quốc, Nhà nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam liền lập ngay một thành tích không giống ai trên thế giới, đó là “bảo vệ an ninh nội địa” bằng cách gia tăng sự phối hợp giữa công an và côn đồ, hay nói theo từ mới của nhân gian là giữa Xã hội đỏ và Xã hội đen, mà ví dụ cụ thể là việc hành hung thô bạo nhà dân chủ Nguyễn Phương Anh ngày 30-10-2007 mới rồi tại huyện Hữu Lũng, tỉnh Lạng Sơn. “Ngay trong đêm 30-10-2007 và rạng sáng 31-10-2007, họ (công an) đã giữ tay tôi để một số an ninh mặc thường phục và dân xã hội đen mà họ đem tới đánh tôi… họ còn nói sẽ nhờ xã hội đen bắn chết tôi vứt mất xác trong rừng Hữu Lũng. Khi tôi bị đánh ngất xỉu, họ cũng moi túi tôi lấy hết tiền nong (hàng trăm người dân có thể làm chứng có một số tên xã hội đen chia tiền lấy được của tôi trước mắt nhiều công an)” (Đơn tố cáo 11-2007).
Sự phối hợp, cấu kết giữa lực lượng công an cảnh sát và thành phần lưu manh côn đồ, cặn bã xã hội, đã bắt đầu từ cuộc Cách mạng tháng 10 Nga năm 1917. Tác giả Nicolas Werth, trong cuốn “Sách đen về chế độ Cộng sản”, cho biết chỉ trong 2 tháng năm 1918, số nạn nhân bị giết của tân chế độ là từ 10.000 đến 15.000, theo chỉ thị “trừng phạt bọn bất phục tùng” của chính Lênin. (Số nạn nhân này nhiều gấp 10 lần số nạn nhân của chế độ Nga Hoàng trọn năm 1906 là năm đàn áp dữ dội nhất). Tất cả vừa do bàn tay của mật vụ vừa do bàn tay của côn đồ được công an thuê mướn. Điều này chẳng có gì lạ, vì một chính đảng giành lấy quyền lực không do tranh cử bầu bán như cộng sản, lại tuân theo nguyên tắc “cứu cánh biện minh cho phương tiện”, xử dụng phương thức “bạo lực cách mạng, độc tài vô sản”, thì tiếc gì mà không dùng những thành phần cặn bã xã hội, dốt nát thấp kém, quen tay cướp của giết người. Dùng loại này có cái lợi là dễ sai khiến và dễ phi tang.
Tại Việt Nam chúng ta, ngay từ cuộc tắm máu nông dân mang tên “Cải cách ruộng đất” do Hồ Chí Minh chỉ đạo từ 1949 đến 1956, người ta đã thấy sự cấu kết ấy rồi. Công tác "bắt rễ xâu chuỗi" của cán bộ cải cách lúc đó là tìm ra những bần cố nông có tinh thần đấu tranh, thường là những tên đầu trộm đuôi cướp hung hãn. Sau khi tìm ra "rễ" (tên gọi dành cho lũ côn đồ này), thì khuyến khích "rễ" tìm thêm đồng bọn, gọi là "xâu chuỗi". Một khi đã "bắt rễ xâu chuỗi", cán bộ sẽ cho bần nông biết là họ được nhà cầm quyền hỗ trợ để chống lại địa chủ trong các tòa án nhân dân. Theo tác giả Trần Gia Phụng trong loạt bài “Cuộc cải cách ruộng đất”, “Tòa án nầy được tổ chức ở những vùng có cải cách, chánh án là một đội viên trong đội cải cách, biện lý (công tố) là một nông dân hay bần nông đã từng làm việc (gia nhân, tá điền…) trong nhà của bị cáo, biết rõ lý lịch khổ chủ. Các quan tòa nầy chỉ là những kẻ dốt nát, lâu nay thấp kém, bỗng chốc được cất nhắc lên địa vị quan trọng, nên hạch sách trả thù, moi ra hay bịa đặt mọi thứ gọi là thói hư tật xấu của khổ chủ, đặc biệt là tội dâm ô, để đấu tố… Quân đội bảo vệ tòa án và những người tham dự đều là những kẻ do cộng sản sắp đặt trước, hò hét khuyến khích người đóng vai "công tố", bằng cách chửi rủa hoặc tố cáo thêm những “tội ác” của nạn nhân để làm bằng chứng”.
Đôi khi tính cách công an và tính cách côn đồ lại tổng hợp nơi một con người, đó là trường hợp của Trần Quốc Hoàn, tay bộ trưởng công an đầu tiên của chế độ CSVN, một thời khét tiếng tàn bạo. Theo tác giả Vũ Thư Hiên trong “Đêm giữa ban ngày”, Trần Quốc Hoàn thuở nhỏ là một tên lưu manh, ăn cướp ở Hải Dương rồi tại Hà Nội. Y bị Pháp bắt vì tội này, nhưng vào tù lại khai là làm cách mạng và được Lê Đức Thọ nhận làm đệ tử. Về sau Lê Đức Thọ tiến cử y lên chức bộ trưởng công an. Từ đó tay y đầy quyền lực nhưng tâm y vẫn là một kẻ vô học, tiểu nhân, sẵn sàng hạ thủ bất cứ ai. Câu nói tiêu biểu nhất bộc lộ tính cách vừa công an vừa côn đồ của y là lời y đe dọa cô Nông/Nguyễn Thị Xuân, vợ hờ của Hồ Chí Minh, mẹ ruột của Nguyễn Tất Trung, trước khi cưỡng hiếp rồi thủ tiêu cô theo lệnh của Hồ năm 1957: “Tôi biết bà to lắm, nhưng bà phải biết sinh mạng bà nằm trong tay tôi. Sinh mệnh tất cả dân tộc Việt Nam, kể cả bố mẹ anh chị nhà bà cũng nằm trong tay tôi. Tôi muốn bắt bỏ tù, thủ tiêu đứa nào, tùy ý. Và tôi nói cho bà biết: ông cụ già nhà bà cũng không ngoài tay vói của tôi!”. Tư chất như thế mà y vẫn giữ chức bộ trưởng công an trong hơn 25 năm trời, từ 1954 đến 1980!
Trở lại việc công an phối hợp với côn đồ, xã hội đỏ cấu kết cùng xã hội đen, hay công an hành xử như côn đồ, thì chỉ cần đọc Thông cáo báo chí của Ủy ban Nhân quyền VN ra ngày 01-11-2007 nhân vụ hành hung kỹ sư Nguyễn Phương Anh (xem trong bán nguyệt san số này) cũng đủ rõ. Bản Thông cáo nêu ra 23 vụ tiêu biểu kể từ việc hành hung khủng bố ông Hoàng Minh Chính, sau khi ông từ Mỹ chữa bệnh trở về nước tháng 11-2005 đến vụ kỹ sư Anh vừa nêu. Ngoài ra còn phải kể thêm hai vụ nổi cộm lừng danh thế giới là vụ bịt miệng và điểm huyệt linh mục Nguyễn Văn Lý do tay trung tá công an Nguyễn Minh Tân tại phiên tòa ô nhục ngày 30-03-2007 tại Huế và vụ cả ngàn công an, dân quân, đầu gấu đàn áp thô bạo dân oan khiếu kiện đêm 18 rạng ngày 19-07-2007 trước văn phòng 2 Quốc hội bù nhìn Cộng sản tại Sài gòn.
Gần đây nhất là vụ anh Nguyễn Văn Chung, con nhà văn Nguyễn Xuân Nghĩa, đến Thái Bình thăm ông Trần Anh Kim hôm 7-11-2007 rồi bị công an Thái Bình chặn giữ ép giải về đồn. Tại đây, công an đã ngang nhiên tước điện thoại di động của anh để sao lại các số lưu giữ trong máy, thẩm vấn anh suốt 8 giờ đồng hồ với kiểu cách sặc mùi xã hội đen như xưng hô “mày tao”, không cho ăn uống, lục vấn bí mật cá nhân, nói xấu về đời tư, vu khống về tư tưởng của ông Trần Anh Kim, cuối cùng là tống tiễn anh với câu: “Mày đến Thái Bình lần nữa, chúng tao cho bọn thanh niên đánh vỡ mặt!” Vụ thứ hai là vụ bà Nguyễn Thị Tần, một dân oan 70 tuổi, quê ở Bình Phước, bị chính quyền cưỡng chế nhà, đã chạy ra Hà Nội để khiếu nại tố cáo. Sáng ngày 7-11-2007, bà đến cổng nhà Thủ tướng CSVN Nguyễn Tấn Dũng, nguyên là công an, để kêu oan. Thảm thương thay, bà đã bị 1 tốp công an đánh ngất xỉu và bỏ măc tại chỗ hơn 2 giờ đồng hồ. Sau đó chúng chở bà mang quẳng ra vườn hoa Mai Xuân Thưởng. Thấy bà con dân oan lên tiếng phản đối, chúng vội vàng cho xe cấp cứu đưa bà đến bệnh viện St Paul rồi vứt bà nằm đó suốt từ sáng đến khuya, chẳng ai khám xét bệnh tình. Đồng thời chúng lập chốt canh gác cạnh giường bệnh, không cho ai chăm sóc bà và để phong tỏa thông tin. Vụ thứ ba xảy ra đêm 09-11 trên đường Xô viết Nghệ tĩnh, Sài Gòn: ba công an giao thông đã đánh hội đồng anh Trương Văn Đông, một người đi đường bị nói là đã "vi phạm luật". Chưa hết, một nhân chứng nhảy vào can đã bị công an đẩy ra và nói: "Không phải việc của mày!". Người này, anh Nguyễn Đức Trung, phóng viên báo Nông Nghiệp Việt Nam, sau đó đã "được mời về trụ sở công an phường 26 quận Bình Thạnh để làm chứng." Nhưng trên đường tới trụ sở, anh Trung đã bị hai kẻ mặc thường phục ép ngã xe máy rồi lao đến đánh tới tấp vào đầu và tay, vừa đánh vừa la lớn: "Mày là nhà báo à? Chúng tao mà sợ nhà báo à!!…" Tiếp đó, anh còn bị bốn thanh niên khác chạy xe tới nhặt gạch đá, gậy gộc trước công trường xây dựng, ném và đánh tới tấp vào đầu, mạng sườn (theo VietnamNet). Không ai nghĩ rằng đây là vụ hành hung tình cờ cả!
Ngoài cung cách côn đồ thượng cẳng tay hạ cẳng chân nói trên, còn một cung cách côn đồ khác cũng đáng ghê tởm và lên án là thượng giọng hạ bút vu khống công dân lương thiện. Tác giả Bình Châu Quốc, trong bài “Dân oan VN, nỗi sợ hãi và lòng can đảm” ngày 25-9-2007 đã viết (trích): “Tôi rất ghê tởm CSVN, chúng vừa là một bè đảng mafia lưu manh chánh trị, vừa khoác lên mình chiếc mặt nạ nhân nghĩa và đạo đức giả để lừa bịp nhân dân !!! Đã gây tội ác cho nhân dân chất cao hơn núi suốt mấy chục năm tạm nắm cương quyền lực, chúng còn đào tạo nên một loạt những tên bồi bút đê tiện, bỉ ổi và lưu manh chuyên nghiệp, làm nhiệm vụ đâm thuê chém mướn, viết bài để bảo vệ che chắn cho tội ác của bè lũ cầm đầu. Như các tên Tô Huy Rứa, Đào Duy Quát (Ban tuyên giáo TW), Gia Phúc (báo công an TP Hồ Chí Minh), Hữu Ước, Như Phong, Trung Trực, Thi Nga (báo An ninh Thế giới), Chế Trung Hiếu, Thạch Sơn, Nguyễn Bách Niên, Nguyễn Nhân Trung, Lê Hoàng (báo Tuổi Trẻ), Nguyễn Công Khế (báo Thanh Niên), Trần Quang Hà, Đinh Thế Huynh (báo Nhân Dân), Đào Lê Bình (báo An ninh Thủ đô)”.
Cụ thể mới đây là bài báo “Lại một kiểu Đâm bị thóc, chọc bị gạo” của Nguyễn Như Phong trên báo An ninh Thế giới, viết ngày 27-10-2007, nhằm thóa mạ phái đoàn Ủy hội Tự do Tôn giáo Quốc tế HK sang thăm VN và các nhà đấu tranh dân chủ quốc nội. Phái đoàn đang còn ở trong nước (khách đang tại nhà!), thế mà Như Phong vẫn ngang nhiên vu cáo: “Đây là một âm mưu nhằm lợi dụng vấn đề tôn giáo và nhân quyền để phá hoại mối quan hệ đang phát triển tốt đẹp giữa VN và HK… Âm mưu của họ trong chuyến đi này chính là nhằm kích động các hoạt động chống đối, phá hoại đất nước của một số người mang danh hoạt động tôn giáo”. Phong còn lếu láo ngụy biện: “Về cái gọi là một số "tù nhân tôn giáo" thì ở VN chưa từng có ai đi tù vì tội hoạt động tôn giáo và vì "dám bày tỏ chính kiến" mà họ chỉ bị pháp luật xử lý về các tội hình sự”. Tiếp đó y xổ ra cả một tràng lăng nhục các nhà đấu tranh tôn giáo và dân chủ. Tiếp đó là bài “Huỳnh Văn Ba đội lốt tu hành chống đối chính quyền” cũng trên báo ANTG ngày 07-11-2007 của Hoà Xuân. Dựa vào “Hồi ký 26 năm lưu đày của Thích Thiện Minh”, tên bồi bút côn đồ này đã trắng trợn vu cáo thượng tọa, biến ông trở thành kẻ sắt máu, thích giết người, rồi còn quy kết việc ông thành lập Hội Ái hữu Tù nhân Chính trị và Tôn giáo VN, một hội tương thân tương ái, nhằm mục đích chống chính quyền VN !?! (xin xem trong bns).
Một chính đảng độc tài, chuyên biến công an thành côn đồ và dùng côn đồ hỗ trợ công an, rồi còn điều khiển một nền báo chí như bồi bút công cụ, đó có phải là một nhà nước khủng bố không và có xứng đáng hiện hữu không?