Chủ Nhật, 9 tháng 1, 2011

DUONG LOI CAI TRI CUA CS: PHE BINH LAN NHAU DE GAY CHIA RE

PHE BINH VA XEP LOAI LAN NHAU: TRO BIP DAU TO GAY CHIA RE, SO HAI, VANG LOI

Vào dịp cuối năm, sau lễ Giáng sinh, trên một số tờ báo “lề phải” ở TP HCM có đăng những bài tường thuật về cuộc hội thảo với chủ đề “Phê bình văn học, nghệ thuật trên các phương tiện thông tin truyền thông” diễn ra ngày 28-12 do Ban Tuyên giáo Thành ủy và Hội đồng Lý luận phê bình văn học nghệ thuật TP tổ chức. Đối với những người từng theo dõi tin tức về mảng phê bình văn học nghệ thuật trên báo chí ở những nước Âu-Mỹ thì quả thực đây là một tin “lạ”.
Lạ vì việc một cơ quan nhà nước đứng ra “tổ chức” hội thảo về phê bình văn học nghệ thuật. Có thể nói trên hầu hết các nước phát triển trên thế giới, có tự do dân chủ, với một nền sinh hoạt văn học nghệ thuật sinh động, không hề – và không thể – có một hiện tượng phải nói là “quái đản” như vậy! Vì sinh hoạt văn học nghệ thuật ttrong đó có lý luận phê bình là phạm vi hoạt động của cá nhân, nhà cầm quyền không được phép hành xử kiểu “vi phạm quyền tự do” bằng cách cưỡng chế sinh hoạt phê bình văn học nghệ thuật. Nhưng vì “nước ta nó vậy” nói theo kiểu “cây đa cây đề” Hoàng Ngọc Hiến, nên chúng ta cứ thử bình tâm theo dõi buổi hội thảo nói trên căn cứ vào những thông tin trên các tờ báo trong nước. Chúng ta sẽ cố gắng không “chán chết” để khỏi phải “chết chán” nói theo kiểu hiền đệ Tưởng Năng Tiến của Thung Lũng Hoa Vàng San Jose.
Trước hết hãy điểm mặt những người tham dự cuộc hội thảo có phát biểu ý kiến trong số trên 100 tham dự viên. Theo bài tường thuật trên tờ SGGP thì “Cuộc hội thảo nhận được sự chú ý của đông đảo học giả, nhà nghiên cứu, nhà báo.” Liền sau dấu chấm câu là “Các đồng chí: Phó Bí thư Thường trực Thành ủy TPHCM Nguyễn Văn Đua, Phó Bí thư Thành ủy TPHCM Nguyễn Thị Thu Hà, Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy TP HCM Nguyễn Thị Quyết Tâm và Phó Chủ tịch UBND TPHCM Nguyễn Thành Tài đã đến dự hội thảo.” Trước hết xét về mặt viết tin, nhà báo Tường Vi tác giả của bài tường trình đã “mập mờ đánh lận con đen” khi loan tin “Cuộc hội thảo nhận được sự chú ý của đông đảo học giả, nhà nghiên cứu…” mà không nêu rõ danh tính các học giả, nhà nghiên cứu nào. Điều này quan trọng vì phê bình văn học nghệ thuật là chuyên ngành của các vị này. Không nêu tên họ ra được chứng tỏ cuộc hội thảo không “hoành tráng”, “chất lượng”. Cũng có thể trong nước có không ít các học giả, các nhà nghiên cứu văn học nghệ thuật còn lương tri và phẩm chất trí thức nhưng họ cho rằng cuộc hội thảo này không phải là chỗ để họ đến. Còn việc nêu danh tánh những “quan chức nhà nước” đến tham dự thì việc này nói lên ít nhất hai điều: Thứ nhất, là sự hiện diện của quyền lực. Dĩ nhiên quyền lực củng cố sức nặng (chứ không phài sự quan trọng về mặt chuyên môn) của cuộc hội thảo. Điều này cũng có nghĩa là những người tham dự hội thảo đến để nghe “chỉ thị”, và rất có thể khấp khởi mừng thầm trong bụng chờ nghe “tin vui” về con số ngân sách (có thể) hỗ trợ sinh hoạt phê bình. Thứ hai, điều này có hại hơn có lợi đối với người đọc tinh ý: Những quan chức được nêu danh “có lẽ/hình như” không có chút kiến thức hay kinh nghiệm gì về phê bình văn học nghệ thuật là chủ đề của cuộc hội thảo. Vậy có mặt để làm gì? Điều thứ hai này xác định điều thứ nhất. Và thê thảm hơn nữa là “nuớc ta nó như vậy”, những người tham dự hội thảo chuyên môn về phê bình văn học nghệ thuật đã mặc nhiên chấp nhận đeo vòng kim cô “chỉ đạo định hướng” của những người không có kiến thức về chuyên ngành. Lại cũng có hai điều nữa không thể không nói ra về việc này. Thứ nhất, việc mặc nhiên chấp nhận của những người tham dự phần vì cơm áo gạo tiền, nhưng mặt khác vì họ là những đảng viên cộng sản nên phải tuân theo cơ chế lãnh đạo. Nhưng vấn đề ở đây là lãnh đạo có xứng tầm hay không. Và nếu những cán bộ cộng sản cấp dưới – nếu họ xứng đáng là những người cộng sản chân chính – bao lâu còn nhắm mắt chấp nhận sự điều khiển của những kẻ “ngồi chiếu trên” chỉ vì phải chấp nhận quyền lực nhắm mắt bỏ qua sự thiếu phẩm chất của những người lãnh đạo thì đó là một thái độ cần phải suy nghĩ lại. Hành động mặc nhiên chấp nhận này đưa tới những hậu quả vô cùng tai hại cho xã hội, cho đất nước.
Nay thử xét đến sự sắp xếp thứ tự ưu tiên những người lên phát biểu và những lời phát biểu của họ. Thứ tự này là “chân lý bất di bất dịch” của những cuộc họp hành có liên hệ tới mặt tư tưởng (sông có thể cạnh núi có thể mòn, nhưng ngàn đời bài bản không thay đổi) đó là: một đại diện cấp cao của Ban Tuyên huấn Trung ương – trong trường hợp này là Thường trực Hội đồng Lý luận phê bình phải là người đầu tiên lên diễn đàn. Những ai trước đây đã thường theo dõi những phát biểu này thì có thể “nhắm mắt khỏi cần phải nghe/đọc” cũng biết được nội dung những lời phát biểu này! Nhưng nếu mở mắt ra nhìn vào bài tường thuật trên tờ báo thì cái đập vào mắt trước hết là “chức vị bằng cấp” đứng trước tên vị lãnh đạo lên phát biểu: PGS – TS! Đây là một cách chưng bảnh thật lố bịch, không những không thuyết phục đối với người đọc quan tâm tới phê bình văn học nghệ thuật vì họ đã quá biết khả năng trình độ của những vị trong Thường trực Hội đồng Lý luận phê bình là chất “hồng” đánh át chất “chuyên”, còn nói là để thuyết phục đông đảo quần chúng thì thật uổng công vì quần chúng từ lâu đã không còn quan tâm tới phê bình văn học nghệ thuật! Kiểu phát biểu trong những cuộc hội thảo từ lâu đã được rập khuôn: nhận xét khái quát, đánh giá tình hình các mặt ưu/ khuyết, và ra chỉ thị. Bài bản theo lý luận phê bình hiện thực xã hội chủ nghĩa lại được lập lại như vẹt là: “phản ánh và khẳng định các nhân tố mới…..góp phần bảo vệ đường lối văn học nghệ thuật chính thống của Đảng và Nhà nước!” Không biết trong đám những người dự hội thảo có ai đó quay mặt lẩm bẩm “Thôi đi cha nội!” Vì cái gọi là lý luận phê bình hiện thực xã hội chủ nghĩa giờ đây đã là một xác chết được chôn cất từ lâu rồi.
Nổi cộm trong sinh hoạt phê bình văn học nghệ thuật hiện nay ở trong nước là thực trạng “bát nháo” về phê bình trên các phương tiện thông tin báo chí: khen chê tùy tiện theo cảm tính phe phái. Mổ xẻ tình trạng này những người lên phát biểu tỏ ra rất hời hợt khi qui về hai điểm: đội ngũ làm công tác phê bình báo chí “thiếu hụt nghiêm trọng kiến thức cơ bản về văn học nghệ thuật (hoặc) ngại va chạm, dẫn đến né tránh các hiện tượng sai trái.” Thử hỏi chính vị đang phát biểu liệu có “kiến thức cơ bản về văn học nghệ thuật” hay không? Trong cơ chế thị trường thời mở cửa đổi mới, báo chí không có tự do, những người làm phê bình chân chính không chấp nhận đường lối của Đảng và Nhà nước nên không tham gia phê bình báo chí, thì tình trạng bát nháo này là điều không tránh được. Giải pháp ư? Ngay trước mắt: dẹp bỏ ban Tuyên giáo Trung ương và địa phương, trong đó có Hội đồng Lý luận phê bình! Có lẽ “vô duyên thượng hạng” trong số những lời phát biểu là lời phát biểu của GS-TS Mai Quốc Liên rằng “cần có sự phối hợp nhuần nhuyễn, hỗ trợ lẫn nhau giữa văn hóa truyền thông và văn hóa tinh hoa để đáp ứng nhu cầu của thời đại.” Văn hóa tinh hoa là văn hóa gì hả ông giáo sư –tiến sĩ? Bộ văn hóa truyền thông là “rác rưởi” sao? Nhưng tuy “giáo sư” có khéo che đậy đến đâu người đời cũng hiểu được thâm ý muốn “tranh ăn chia phần” của giáo sư: báo chí giờ đây làm ăn khấm khá thì phải biết điều chia phần với “bọn hàn lâm tinh hoa (!) chúng tớ!” Một ý kiến khác được nêu lên: các nhà báo non trẻ được giao quyền quá lớn trong việc phê bình (Ngô Ngọc Ngũ Long). Người ta tự hỏi: đến chính Tổng biên tập của tờ báo chưa chắc đã thực sự có quyền đúng nghĩa, vậy một tay biên tập phê bình văn học nghệ thuật quèn làm sao có quá nhiều quyền? Chẳng phải vì “không có chó, bắt mèo ăn…sao? Hay NNNL có ý nói quyền đó là việc những tay phê bình báo chí tự cho mình cái quyền“sát phạt lẫn nhau” ? Vì đối tượng bị sát phạt chỉ là những cá nhân không có quyền hành, còn đối với những kẻ có quyền hành thì không dám “mó d…ngựa”! Xét cho cùng đấy cũng là chuyện bình thường trong cái ổ bát nháo sinh hoạt văn hóa hiện nay! Trong số những người lên phát biểu có lẽ Tổng biên tập báo SGGP Trần Thế Truyền là dám “lên gân chút xíu” vì hơi xốt ruột với lãnh đạo khi đưa ra nhận xét: Hội đồng Lý luận phê bình phản ứng còn khá chậm với tình hình diễn biến văn học nghệ thuật hiện nay…lý luận phê bình trên báo chí (do) thiếu sự định hướng của Nhà nước. Huỵch toẹt ra thì câu nói này có nghĩa: chê trách/phán thì ai mà chẳng phán được. Có “ngon” thì cứ nói thẳng phải làm thế nào đi.
Sang phần “giải pháp” không thấy “các đồng chí: Phó Bí thư Thường trực Thành ủy TPHCM Nguyễn Văn Đua, Phó Bí thư Thành ủy TPHCM Nguyễn Thị Thu Hà, Trưởng ban Tuyên giáo Thành ủy TP HCM Nguyễn Thị Quyết Tâm và Phó Chủ tịch UBND TPHCM Nguyễn Thành Tài” hay PGS-TS Nguyễn Hồng Vinh, Phó chủ tịch Thường trực Hội đồng Lý luận phê bình văn học nghệ thuật Trung ương lên tiếng mà chỉ thấy những đề nghị giải pháp theo đúng bài bản của giới làm báo như: xây dựng một lực lượng đông đảo lý luận phê bình văn học ngệ thuật cung ứng cho các phương tiện truyền thông báo chí, “đổi mới phương pháp lý lý luận phê bình phù hợp với sự biến đổi, xuất hiện mới các thể loại báo chí truyền thông tiên tiến” (cũng lại Tổng biên tâp SGGP Trần Thế Truyền!) Cha nội này nhiều chuyện quá, ưa phát biểu linh tinh, đòi đổi mới phưong pháp lý luận phê bình “chỉ để” phù hợp với sự biến đổi..”. Thứ nhất, về phương pháp thì đã có phương pháp hiện thực xã hội rồi, làm gì có chuyện đổi mới. Thứ nhì, khi đòi hỏi một phương pháp lý luận phê bình cho các thể loại báo chí truyền thông tiên tiến thì quả thực cha nội này không có chút kiến thức nào về lý luận phê bình văn học nghệ thuật cả. Càng tỏ ra “mù tịt” hơn là “ông GS” Trần Trọng Đăng Đàn khi đề nghị “xây dựng một cơ sở lý luận về tư tưởng, mô hình hoạt động của lý luận phê bình trên truyền thông, dựa vào đó tạo nên lý luận cơ bản định hướng cho lý luận phê bình, tránh tình trạng mập mờ như hiện nay.” Cơ sở tư tưởng nào? Mô hình nào? Cơ sở tư tưởng Mac-Lenin thì đã “xụm” từ hồi nào rồi, mô hình “trên bảo dưới nghe” thì không bao giờ có thể thay đổi. Coi bộ ông “giáo sư” này nói năng cứ như đang mơ ngủ!
Lại nói về việc xây dựng đào tạo đội ngũ lý luận phê bình văn học nghệ thuật. Trước hết là đào tạo ở đâu, ở các đại học chuyên ngành hay mở các lớp do Ban Lý luận phê bình phụ trách? Trong tình hình hiện nay có lẽ các lớp này nếu được mở ra sẽ không có người theo học. Vì vào học các giảng viên lại lải nhải về lý luận phê bình hiện thực xã hội chủ nghĩa, đường lối chính sách về văn học nghệ thuật của Đảng và Nhà nước thì coi bộ không hấp dẫn chút nào. Thôi “bỏ đi Tám!” Thế nên giải pháp xây dựng đội ngũ lý luận phê bình xem ra chỉ là nói cho có chuyện để mà nói lấy được. Từ trong căn bản, từ truyền thống, phê bình là ở thế đối lập với quyền lực, phê bình là tự do. Từ hơn nửa thế kỷ nay, ở miền Bắc từ sau 1954, và ở miền Nam từ sau 1975, phải thành thực nhìn nhận không làm gì có phê bình văn học nghệ thuật. Nhắc lại chuyện cũ, những người can dự vào việc thẳng thắn phê bình tập thơ Việt Bắc của Tố Hữu đều bị trù dập hãm hại: quyền lực đứng trên, bịt mắt phê bình.
Khép cuộc hội thảo lại là lời phát biểu của bà Nguyễn Thị Quyết Tâm, Ủy viên Thường vụ, Trưởng Ban Tuyên giáo Thành ủy TPHCM, bà này sau khi khách sáo “đánh giá cao vai trò quảng bá các tác phẩm VHNT, duy trì hoạt động lý luận phê bình của các cơ quan báo chì hiện nay” liền lưu ý báo chí phải “nghiêm khắc nhìn nhận thực trạng đơn lẻ, thiếu chuyên nghiệp trong hoạt động lý luận phê bình”, để rồi sau đó phủi tay “vai trò tích cực vẫn là của các cơ quan báo chí, các hội chuyên ngành” và “chỉ cần” có sự quan tâm của các cơ quan chức năng! Phải công nhận bà này “quyết tâm mập mờ” khi nói đến “sự quan tâm”. Quan tâm ở đây có nghĩa “thắt chặt thêm sự kiểm soát” hay “sẽ chi thêm tiền”? Nhưng chữ “chỉ” ở đây buộc người nghe phải hiểu là “thắt chặt kiểm soát” chứ tiền thì đừng có mong. Chắc hai ông “giáo sư tiến sĩ” Mai Quốc Liên và Trần Trọng Đăng Đàn cũng như mấy vị Tổng biên tập khi nghe bà Quyết Tâm nói vậy sẽ rất buồn.
“Phê” ơi là “phê”! “Bình” ơi là “bình”! Tình trạng này có “phê” với “bình” năm này qua năm khác thì cũng không đi đến đâu. Bế tắc hoàn toàn bế tắc, lạc hậu hoàn toàn lạc hậu. Thật đúng là “chán chết”, nhưng làm sao tìm cách để đừng “chết chán”! Câu hỏi bông đùa này là một câu hỏi rất đáng suy nghĩ.

Chủ Nhật, 28 tháng 11, 2010

CSVN : MAT TRUOC THUA BAM, MAT SAU TROM CUOP

"Quan nhất thời, dân vạn đại" câu thành ngữ và cũng là một lời khuyên bảo cho tất cả chúng ta. Thiết nghĩ không ai lại không nhận thức được điều đó.
Người CS cũng không ngoại lệ. Họ biết, mức am hiểu của họ cũng tương đối khá đầy đủ, tuy nhiên bởi nhiều lý do mà nguồn gốc xuất phát của nó hoặc từ ảo tưởng hoặc từ tham vọng tiền bạc quyền lực... Những lý do này đã và đang buột chặt họ vào những động thái tiêu cực mụ mị đồi bại mà hệ quả của những động thái trên đã đưa đến nhiều thảm trạng trong suốt chiều dài nắm quyền, đã tạo ra những hậu quả tồi tệ như chúng ta đã thấy.
Thật sự, họ chẳng qua là một đảng cướp có giấy phép. Ngay như chính bản thân họ cũng đã khẳng định điều ấy vào những ngày tháng của thuở ban sơ. Chính từ miệng Hồ Chí Minh đã không ngần ngại dùng từ "cướp chính quyền" để hô hào kêu gọi đồng bào đứng lên trong mùa cách mạng tháng Tám, từ đó họ không ngớt tự hào trong từ ngữ “cướp” và tiếp tục đi cướp cho đến ngày miền Nam đã lọt vào tay bọn họ. Song, sự việc không hẳn chỉ dừng lại nơi đó mà họ tiếp tục cướp nhiều thứ khác. Đánh tư sản, đổi tiền, kinh tế tập trung nông ngư nghiệp, hợp tác xã, kinh tế thị trường theo định hướng XHCN v.v..
Dạo ấy, bao nhiêu chuyến xe quân sự lẫn dân sự ào ạt "vào vơ vét về" của bọn người rừng nghèo nàn lạc hậu, từng cái TV trắng đen, từng chiếc đồng hồ có người lái, từng chiếc xe Honda xe đạp tầm thường cũng như bao thứ tầm thường khác của một xã hội mà họ cho là đói khổ, kềm kẹp bởi Mỹ Ngụy !
Họ tiếp tục cướp đi những giá trị về tinh thần về văn hóa về đạo lý... để bù lắp lại khoảng trống là những khối nhũng nhiễu hung tàn gian xảo băng hoại theo tinh thần của những tháng ngày Cải cách Ruộng đất, đấu tố 1953-1956. Con tố cha, vợ tố chồng, hàng xóm đố kỵ lẫn nhau, gây những mầm mống hoài nghi tố giác đáng sợ. Hệ quả ghê gớm của một chủ trương lừa bịp đã đưa đến một xã hội hôm nay ăn gian nói dối mà không hề ngượng miệng.
Như đã nêu trên, họ là một băng đảng có môn bài. Đám tham quan từ mọi ngành mọi cấp, từ thủ đô, thành phố cho đến các tỉnh quận huyện, thậm chí ngay cả xã thôn qua những chiêu bài qui hoạch xây dựng, một kế hoạch cướp của, cướp nhà cướp đất từ dân chúng một cách hợp pháp. Hãy nhìn vào lớp dân oan khiếu kiện cũng như hàng kho đơn tố cáo nằm mục rỗng thì đã hiểu.
Một thể chế dựa trên nền tảng là cướp và độc tài hung hãn bạo hành thì có bao giờ trường tồn. Tuy nhận thức được vô vàn điều sai trái đó, thấy được những nghịch lý của một xã hội nhưng họ vẫn tiếp tục theo một con đường sai lầm là bởi trên con đường đó, nó sẽ phục vụ cho chính bản thân và băng nhóm riêng họ. Những người CS là những người am hiểu tường tận hơn ai hết về ngày tàn của họ sẽ không xa, cho nên trong sinh hoạt đời sống của họ hằng ngày, có thể hiện những chỉ dấu mà không cần tinh ý lắm, người ta cũng nhận thấy được. Người xưa thường nói: Làm dữ lo xa, quả vậy. Những dấu hiệu rõ nét ấy là:
- Chuyển tiền ra nước ngoài:Tận dụng mọi cách, hoặc mua nhà cửa, hùn hạp cổ phần kinh doanh, xuất nhập cảng không cần lời, gởi tiền cho bà con người thân giữ giùm và nhiều nhất là ký thác số tiền lớn vào những ngân hàng quốc tế.
- Cho con cái đi ra nước ngoài một cách ồ ạt: Trong cái gọi là gởi đi du học nhưng thực chất của vấn đề là dọn sẵn một bãi đáp an toàn để dung thân khi hữu dụng. Điều này, các quan chức từ trung ương cho đến địa phương tỉnh huyện, họ đã ngầm thông báo cho nhau về những bước chuẩn bị. Ít có quan chức nào ở các cấp nêu trên mà không cho con cháu đi ra ngoại quốc, nó đã là một phong trào rõ nét. Thế thì vấn đề là tại sao lại có một phong trào như vậy trong hiện tình đất nước hôm nay ? Câu trả lời rất đơn giản như đang giỡn là : "Tẩu vi thượng sách" trong Tam thập lục kế.
- Tìm sự che chở bảo kê dưới thế lực Trung Cộng hầu kéo dài sự cai trị: Sẵn sàng cúi đầu qui hàng trước sự ngang nhiên xâm lấn của Bắc triều, chấp nhận nhục nhã quì gối làm những tên thái thú đê hèn.
Nhìn vào một tập thể nhà cầm quyền mà đa số, nếu không muốn nói là ai ai cũng lo tranh thủ chụp giựt tham nhũng hối lộ khi mình còn đương quyền thì đã thấy rõ sự bát nháo của đám quần thần không còn một chút mảy may tin tưởng lý tưởng hoặc chính nghĩa. Thủ tướng "ăn" theo kiểu của thủ tướng. Tổng bí thư thu theo kiểu tổng bí thư. Các bộ ban ngành tỉnh huyện xã đớp theo cung cách của mỗi cấp, mạnh ai nấy vơ vét, kẻo không còn cơ hội.
Sự thật đã nhan nhản trần truồng không ai mà không nhìn thấy. Một đảng, một tập thể cầm quyền nhũng nhiễu đốn mạt như thế thì hoài vọng xây dựng một Tổ quốc văn minh giàu mạnh, độc lập tự do hạnh phúc là điều không tưởng.
Trong bối cảnh như thế, chúng ta, những đứa con của Tổ quốc đang sống lưu vong phải nghĩ gì và làm gì khi chúng ta là một tập thể có nhiều năng lực về nhiều mặt ắt có và đủ cho một đời sống văn minh nhân bản và tiến bộ. Là một hậu phương vững mạnh về mọi mặt, hậu thuẫn cho một tiền tuyến vững chắc trong quốc nội. Từ nhận thức được chỗ đứng quan trọng mà chúng ta đang có hầu ý thức được trách nhiệm và bổn phận của những đứa con xa xứ luôn nghĩ đến quê hương, nơi đã chôn sâu nắm rốn, nơi còn lại bạn bè cùng những mảnh đời khốn khó của một dân tộc lầm than, của một tương lai giòng giống Lạc Việt.
Ta hãy làm những gì trong phạm vi khả năng cho phép, không cần đao to búa lớn mà hãy bắt đầu bằng những việc nhỏ như thông tin giảng giải cho người thân nơi quê nhà biết được những gì đã và đang xảy ra trên quê hương chúng ta. Vạch cho họ thấy được những mưu đồ đen tối cũng như những hành vi phản quốc của bọn thái thú đang tâm biến đồng bào thành tầng lớp lao nô...
Hãy cảm thông và chia sẻ những khốn khó đầy ải hành hạ trả thù của bọn vô liêm sỉ đối với những gương hào hùng dũng cảm đã cũng như đang hy sinh phần đời của mình cho công cuộc Dân chủ Độc lập Nhân bản và Phồn thịnh của tương lai Đất nước. Những chiến sĩ dân chủ này, tuy họ không cô đơn nhưng rất thiếu thốn về nhiều mặt: Sự khích lệ, thuốc thang điều trị, tích cực trợ lực cho cuộc sống khó khăn... Đó là những nhu cầu hết sức thực tế mà bản thân họ không thể tự gánh vác nỗi. Họ rất cần chúng ta.
Lời gởi cho Quốc nội: Những phát minh về kỹ nghệ tin học ở thế kỷ 21 này, đã nối liền con người với nhau gần hơn. Sự độc diễn bưng bít một chiều đã từng bước nhường lại cho sự quảng bá thông tin của quần thể nhân loại. Mong rằng những bà mẹ, những người cha, những đứa em học sinh sinh viên sớm nắm bắt lấy để trang bị cho chính mình một tầm nhìn trung thực.
Tâm tình đến những chiến sĩ dân chủ: Thật sự, các anh chị không cô đơn, bất thể thứ gì cũng có cái giá của nó. Sự kiên cường, bầu nhiệt huyết với một niềm tin vào chính nghĩa cho cả dân tộc, các anh chị là những con người cao cả dũng trung, là niềm tin là hy vọng cho một tương lai lai xán lạn của Tổ quốc. Đất nước sẽ mãi mãi ghi ơn của những đứa con thân yêu bất khuất hào hùng. Ngày chiến thắng sẽ không còn xa nữa, chúng ta hãy kiên định niềm tin.
Lời nhắn nhủ tới những người cầm vận mệnh đất nước: Các vị hẳn không quên tên Trần Ích Tắc (1254-1329) đã đang tâm phục vụ dưới trướng của ngoại bang Thoát Hoan, hẳn nhớ như in tên vua hèn Lê Chiêu Thống (1765-1793) cõng Mãn cắn nhà. Thời gian, đã hơn 700 năm và sẽ còn mãi mãi, lịch sử sẽ không ngớt nguyền rủa khinh bỉ. Hồ Chí Minh, Phạm Văn Đồng sẽ phải gánh chịu trách nhiệm về việc du nhập chủ thuyết ngoại lai cũng như sẽ muôn đời bị nguyền rủa với bức công hàm ngày 14-09-1958 chối bỏ chủ quyền của quốc gia trên hai quần đảo Hoàng-Trường Sa cho ngoại bang Trung Cộng. HCM đã nói với toàn thể bộ chính trị CSVN là khi ấy là : "Bạn giúp ta từ chân tới răng, nay không có lý do gì mà không giao cho bạn hai cái hòn đảo mà chỉ toàn là cứt chim ấy !!!".
Lê Khả Phiêu, Lê Công Phụng, Đỗ Mười, Lê Đức Anh, Nông Đức Mạnh cùng tập đoàn Bộ Chính trị sẽ chịu ô danh muôn thuở khi dâng bán đất đai của sáu tỉnh dọc biên thùy và vịnh Bắc bộ của Tổ quốc mà cha ông, tiền nhân đã đổ biết bao xương máu để gầy dựng và gìn giữ. Lịch sử sẽ phán xét, lớp thế hệ ngàn sau cũng sẽ hận căm khinh khi ghê tởm.
Đảng Cộng sản là một đảng cướp và bán nước, sẽ xú danh ngàn đời, là một trong những vết nhơ của lịch sử Việt Nam. Đó là nỗi ô nhục cho toàn dân Việt cũng như của toàn thể nhân loại mãi đến ngàn năm sau. Một mớ lý thuyết mụ mị hoang tưởng, một thể chế độc tài tàn bạo đã và đang bị loài người văn minh nhân bản đẩy vào dĩ vãng của tối tăm. Đó là một sự thật hiển nhiên không chối cãi. Sớm từ bỏ cái vũng lầy nhơ nhuốc mà con người xa lánh, thiết tưởng là một điều nên mau quyết định ngay bây giờ.
Đặc biệt riêng cho công an cảnh sát: Câu ngạn ngữ "Đời cha ăn mặn, đời con khát nước" mà người đời đã răn thật không sai. Tất cả những việc làm đều có hệ lụy. Làm việc thiện thì bản thân và con cháu được tự hào, làm việc ác thì nhận lãnh hậu quả nhãn tiền. Bao tấm gương nhan nhản trong xã hội mà các người cố tình không nhìn thấy hoặc cố bịt mắt không dám thấy, không dám đối diện với sự thật, để rồi khi sự cố đến thì quá muộn màn, các người hãy tự trách mình trước khi trách toàn dân sẽ có thái độ thích đáng với các người.
Những hành động tàn ác dã man mà các người đã và đang hành xử sẽ không che được tai mắt của nhân dân. Tên tuổi mặt mũi của những tên công an gian ác, người dân đã ghi rõ vào hồ sơ của từng tên một, các người hãy tự lo liệu lấy vận mạng của riêng mình. Gieo gió ắt gặt bão, trồng cam thâu hoạch cam, đó là lẽ đương nhiên.
Các người nên nhớ rõ rằng một khi đất nước có biến động, toàn dân vùng dậy thì những tay cỡ gộc sẽ cùng gia quyến cao bay xa chạy, hạng cắc ké nhúng tay trực tiếp vào những tội ác thì sẽ còn bị kẹt lại, chính các người là những kẻ bị lãnh hậu quả thê thảm nhất. "Lính là lát", các người nên sớm nhận ra thân phận của mình mà đừng tiếp tục gây thêm phẫn nộ. Mong thay.
Quân đội: Chỉ có bổn phận trung thành với Tổ quốc, nghĩa vụ với đồng bào, đấy mới thật sự là câu phương châm, ngoài ra không có bất cứ mệnh đề nào khác. Ở các thể chế dân chủ thật sự thì quân đội chỉ có nhiệm vụ bảo vệ Tổ quốc, giữ gìn hòa bình và chiến đấu khi quốc gia lâm nguy. Quân đội không phục vụ cho bất cứ đảng phái chính trị nào, không phục tùng bất cứ mưu mô của một phe phái nào, lại càng không bao giờ chĩa mũi súng vào đồng bào ruột thịt của mình dưới bất cứ lý do gì.
Mong các anh là những người hùng vệ quốc, bảo vệ đồng bào và sự vẹn toàn của lảnh thổ, nhất định không chịu sự chỉ huy của nhóm thiểu số bán đứng quê hương.
Tổ quốc thì chỉ có một, không như quê hương, quê nội, quê ngoại, quê vợ, quê chồng. Cũng như chủ nghĩa: chủ nghĩa tư bản, chủ nghĩa xã hội, chủ nghĩa đế quốc. Bởi thế khi gán ép một cách khập khiễng "Yêu Tổ quốc là yêu Chủ nghĩa xã hội" hoặc ngược lại là một sự khiên cưỡng không thể nào chấp nhận.
Trong chiều hướng một mô hình trật tự thế giới mới, các quốc gia dân chủ tiên tiến có uy tín đã tập hợp thành một sức mạnh, một sự đoàn kết để bao vây và cô lập các thế lực có chủ trương ngông cuồng, bá quyền bành trướng, con đường đó nó phải đến. Cho nên chúng ta hãy lạc quan, giữ vững niềm tin và hy vọng. Song song với sự lạc quan và niềm tin ấy, chúng ta hãy hành động, hãy cụ thể bằng những việc làm hầu sớm đưa con thuyền đến bến bờ tự do đầy ắp tương lai và tình người. Một VN với nội ngoại đề huề, đùm bọc góp tay xây dựng lại quê hương hưng thịnh bởi những tinh hoa đầy tình tự, đầy trách nhiệm trước tiền đồ của dân tộc.
Ngày ấy sẽ không còn xa, bởi mỗi một khi cái thể chế đã ruỗng mục tha hóa, sự bất mãn của đa số thành viên ngay trong guồng máy cầm quyền, sự căm hận vượt lên tột đỉnh ngoài sự chịu đựng của toàn dân thì tuổi thọ của bạo quyền bất chính nghĩa đang được đếm trong từng năm từng tháng ngắn ngủi. Cầu nguyện Ơn trên che chở phò trợ, mong tất cả nhiều sức khỏe sáng suốt và may mắn.

Chủ Nhật, 19 tháng 9, 2010

THU DOAN HAM DOA: VC GIA VO LAP DANG DOI LAP VA GIA VO CHO BI BAT GIAM LIEN TUC

Trương Minh Hòa - VIỆT CỘNG VÀ VIỆT TÂN LÀ AI
- TRƯƠNG MINH HÒA ( tinparis.net)-



Trong qua trình lịch sử cận đại trong nước trước đây, ngày nay ở hải ngoại, nhiều người đã hiểu ngay rằng: Việt Cộng và Việt Tân chỉ là một, ở trong hay ngoài nước, từ xưa đến nay, song bản chất gian manh là không hề thay đổi, dù cho sông có thể cạn, núi có thể mòn.

Mặc dù cả hai băng đảng nầy, nơi qui tụ những gian nhân của hai thời kỳ, kết hợp với nhau thành đảng phái, ra đời vào hai thời điểm lịch sử và hai nơi khác nhau, nhưng cả hai đều coi nhau là" đồng chí" cật ruột, khi đảng Việt Tân không dấu diếm lập trường đối với đảng Cộng Sản Việt Nam, dù hình thức bề ngoài thường hô hào lếu láo, tung hỏa mù, lập lờ đánh lận con đen trong cái chiêu bài:" đấu tranh cho nhân quyền, tự do, giải thể chế độ Cộng Sản, dân chủ đa nguyên..", nhưng băng đảng Việt Tân không thể che dấu mãi ý đồ đen tối, như cây kim để trong bọc, nay đã lòi ra, khi họ nhìn nhận:" đảng Cộng Sản là thành phần dân tộc". Tức là đảng Việt Tân muốn:" nối vòng tay lớn" để ôm đảng cướp Cộng Sản vào lòng và sau đó bàn giao cả hải ngoại cho đảng Cộng Sản trong vòng" trật tự", lập lại bài học như những tên phản tướng Dương Văn Minh, Nguyễn Hữu Hạnh, đã làm ngày 30 tháng 4 năm 1975.

Trong khi đó, dân nước Việt Nam không bao giờ chấp nhận cho bọn Việt Cộng đứng chung trong hàng ngũ, giống nòi, vì Việt Cộng tự nhận là" hậu duệ loài vượn cổ", còn dân Việt có nguồn gốc:" con rồng cháu tiên". Việt Cộng thì luôn tôn vinh:" bác Chồ vĩ đại, ủ ịch hồ ChíH Mi là TTTTAAAA dân tộc.." còn Việt Tân thì cũng" nhất trí" rằng:" Hồ ChíH Mi có công với đất nước". Như vậy thì cả hai đảng đều là:
" Việt Cộng cũng như Việt Tân.
Tôn vinh Hồ tặc, đảng gian nhập vào.
Tỉnh đi, chiến sĩ, đồng bào.
Việt Tân, Việt Cộng, khác vào Việt gian".

Ngày 30 tháng 4 hàng năm, toàn dân Việt Nam ghi nhớ " QUỐC HẬN", là ngày đau buồn, biết bao người chết, hàng triệu gia đình tang thương vì đại họa Cộng Sản, hàng triệu người bỏ nước ra đi tìm tự do. Nhưng băng đảng Việt Tân lại muốn xóa hết tội ác của Việt Cộng bằng thủ đoạn tuyên truyền qua việc sử dụng từ ngữ, chúng manh tâm sửa lại là:" NGÀY DIỄN HÀNH CHO TỰ DO"; tức là băng đảng Việt Tân công khai ăn mừng, cùng nhịp với đảng Cộng Sản trong nước:" mừng ngày phóng giáải " nên thay vì lên án Việt Cộng phản dân hai nước...thì lại diễn hành. Có ai buồn rầu mà lại đi diễn hành bao giờ?

Tại sao Việt Cộng gian ác, độc tài, mà lại có người đi theo, trong đó có cả thành phần trí thức?. Còn băng đảng Việt Tân rõ ràng là phát sinh từ mặt trận kháng chiến cuội Hoàng Cơ Minh, lập trường cũng như Việt Cộng, cớ sao lại có một số người đi theo, cúc cung tận tụy, có cả khoa bảng, một số cựu công chức, quân nhân?

Thời cái gọi là" kháng chiến chống Pháp" mà sau nầy, bản chất chỉ là" đánh Tây giành đập lột", nên sau khi Việt Cộng thành công nhờ lừa đảo, chúng đặt nền mống cai trị độc tài, thì dân chúng và những ai lầm lỡ đi theo, từng lập công cho kháng chiến, đều bật ngửa ra, khi nhận ra bộ mặt thật của đám lòng người dạ thú:" đánh thắng Pháp, đảng Cộng Sản tàn ác gấp mười lần thực dân".

Từ những ngày đầu mượn danh đánh Tây, khi Hồ Chí Minh cũng với một số tay gian manh, gốc gác bất lương, lừa đảo, giả vờ yêu nước, gạt các đảng phái và thanh lập chính phủ, đã bị nhà văn Phan Khôi vạch mặt, cảnh giác qua bài thơ:
" CHÚ PHỈNH tôi rồi CHÍNH PHỦ ơi!
CHIẾN KHU nay đã CHÚ KHIÊNG rồi.
THI ĐUA, miết cũng THUA ĐI mãi.
KHÁNG CHIẾN lâu dần, KHIẾN CHÁN thôi".

Thời mà toàn dân mong được độc lập, tự do, thì bị Hồ Chí Minh và đồng bọn, lừa bằng bình phong kháng chiến. Do đó, chúng lợi dụng chiêu bài yêu nước, để ra tay giết hại, thủ tiêu bất cứ ai không theo chúng và vạch mặt bọn tay sai ngoại bang là Nga, Tàu...nên nhiều người bị chúng giết, thủ tiêu, trong đó có nhà văn Khái Hưng, sáng lập đảng Vì Dân là Lý Đông A, sự mất tích của nhà ái quốc Trương Tử Anh, sáng lập Đại Việt Quốc Dân Đảng....những người bị giết còn bị Cộng Sản vu cáo là Việt Gian, oan ức nầy đến nay vẫn chưa được giải tỏa.

Để lừa phỉnh đồng bào, đảng Cộng Sản Việt Nam bày ra những tiêu đề nghe êm tai như:

- Địa chủ khai minh tiến bộ, nếu chịu đóng góp vàng, tiền, lương thực, cho con cháu đi đánh Tây, hay làm công tác khủng bố; bằng ngược lại, bị chụp mũ là Việt gian, mang tội danh là địa chủ phản động, cường hào ác bá.

- Trí thức nào chịu làm đầy tớ cho đám dốt, sai bảo, dạy chúng học tiếng Việt, hướng dẫn hành chánh, giúp chúng dùng uy tín từ những người có học để thu hút, tập hợp quần chúng để làm công tác, tôn vinh bọn dốt làm lãnh tụ, lãnh đạo...thì được gọi là trí thức yêu nước, theo đó nhiều tay có học, bằng cấp cao, đã bị lọt bẩy tên Hồ tặc và đảng cướp Cộng Sản, nên tích cực góp công giới thiệu, đánh bóng những tên hung ác, ít học thành lãnh tụ, lãnh đạo, trở thành nổi tiếng trong dân chúng, ngoài tên Hồ, còn có Lê Duẩn, Trường Chinh, Đổ Mười....

-Dân giàu thành thị, hay người có chút của cải, do làm ăn khắm khá, nếu đóng góp tiền, nhân lực, ủng hộ chúng, được gọi là" tư sản dân tộc" ngược lại, bị chụp mũ là" tư sản phản động...tất cả được qui chung vào hai chữ Việt gian, và tùy theo điều kiện mà ra tay khủng bố, ám sát, thủ tiêu....

Thời gọi là" kháng chiến đánh Tây giành độc lập", ban đầu có nhiều trí thức, bỏ thành vào bưng, nhưng sau thời gian, nhiều người nhận thức ra được bộ mặt thật của Mặt Trận Việt Minh, nên tổ chức nầy sớm mang tên VẸM, biết Việt Minh bị" định hướng theo đảng Cộng Sản" bên trong cơ cấu đầu não, do tên gian manh, ác ôn Hồ Chí Minh cầm đầu.

Một số trí thức đã bị thủ tiêu vì có những ý kiến trái ngược với đảng, qua các tay" chính trị viên" và " cấp ủy", là những người có quyền hành nhất trong các đơn vị bộ đội, các cấp hành chánh..Trong Việt Minh, hầu hết giới trí thức thường bị chúng đưa làm những công việc không hợp với khả năng như đào đất, bắt cá, cải hoạt để nuôi ăn đám thất học, nhưng lại là đảng viên lãnh đạo, đưa vào những công tác nguy hiểm, để nhờ Tây giết dùm....còn hành chánh thì do đám đảng viên dốt đảm trách ( trong đó, chúng chỉ xài vài trí thức nào chịu làm đầy tớ, tuân phục kẻ dốt); do đó, sau vài năm theo kháng chiến, nhiều người đã bỏ bưng về thành và sau năm 1954, nhiều trí thức gốc Việt Minh đã trở thành công chức, quân nhân thời tổng thống Ngọ Đình Diệm.

Sau hiệp định Geneve ngày 20 tháng 7 năm 1954, Hồ Chí Minh vâng lịnh hai quan thầy Nga-Tàu, cấu kết với thực dân Pháp, chia đội đất nước. Miền bắc lọt vào tay đảng Cộng Sản, ngay sau đó, nhiều gia đình thuộc:" địa chủ khai minh tiến bộ, trí thức yêu nước, tư sản dân tộc.." đã bị triệt hạ một cách dã man với chính sách:" trí, phú, địa, hào, đào tận gốc" trong cái chiến dịch cải cách ruộng đất đẫm máu, theo đúng khuôn mẫu của Nga và Tàu.

Tại miền Nam, gần một triệu người miền bắc di cư vào nam, nhưng vẫn chưa làm sáng mắt những người" đứng núi nầy, trông núi nọ" hay thành phần u mê, bị ảnh hưởng cái gọi là:" nam bộ kháng chiến, tự hào trận Điện Biên Phủ với đại tướng hề Võ Nguyên Giáp...và nhất là tôn sùng tên ác ôn Hồ Chí Minh".

Đó cũng là một trong những lý do mà đảng Cộng Sản có nơi nuôi quân, cung cấp nhân lực với công tác" khủng bố", phá hoại, tuyên truyền... trong việc bành trướng thế lực Cộng Sản tại Á Châu, qua cuộc chiến Việt Nam. Mặt khác, đảng Cộng Sản Việt Nam lại dấu tên, chúng gọi là" Đảng Lao Động Việt Nam" để đánh lừa thế giới, vào Nam đổi thành:" Đảng Nhân Dân Cách Mạng Việt Nam" ( na ná như ở hải ngoại ngày nay, Mặt Trận Hoàng Cơ Minh thoái thân thành: Việt Nam Canh Tân-Cách Mạng đảng").

Đảng Cộng Sản Việt Nam tái hoạt động sau 1954 và nhất là sau khi đám phản tướng do trung tướng Dương Văn Minh cầm đầu, làm cuộc đảo chánh ngày 1 tháng 11 năm 1963, quốc sách Ấp Chiến Lược bị bỏ ngõ, nên Việt Cộng nằm vùng hồi phục sau thời gian 9 năm của đệ nhất Cộng Hòa. Đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng đưa đến sự thất thủ miền nam ngàn 30 tháng 4 năm 1975, nên đám phản tướng nầy phải chịu hoàn toàn trách nhiệm trước quốc dân và lịch sử, nếu không, thì Việt Cộng khó lật ngược thế cờ và khó làm cái gọi là:" đại thắng mùa xuân 1975".

Đám cán bộ nằm vùng, ở lại sau 1954 hồi phục sau năm 1963, nên nông thôn dần dần bị mất an ninh, để Việt Cộng" triển khai" tối đa và áp dụng chủ thuyết Mao Trạch Đông là:" lấy nông thôn bao vây thành thị", gây khó khăn không nhỏ cho chính quyền miền Nam, và nhất là tổng thống Nguyễn Văn Thiệu đã phá nát quân đội ở vùng 1 và vùng 2 chiến thuật, trước khi trở thành" chiến sĩ ra khơi", đưa đến thất thủ miền nam chỉ có 55 ngày.

Một điều mà quân sử thế giới rất hiếm xảy ra, chỉ có trường hợp xảy ra tại miền nam Việt Nam, khi mà cấp chỉ huy tối cao" tổng tư lịnh" phá nát quân, là tan tành ngay. Được biết quân lực VNCH từng bẻ gảy tất cả những cuộc tấn kích qui mô của hầu hết các đơn vị chánh qui bắc Việt, với các sư đoàn xâm nhập như: sư đoàn 2 sao vàng, 304, 320....qua các trận: Đồng Soài, Bình Giả, Mậu Thân 1968, Mùa Hè Đỏ Lửa 1972....giữ đất từ vỉ tuyến 17 đến mũi Cà Mau trong suốt 20 năm. Cho nên chính ông Thiệu mới là kẻ tạo điều kiện thuận lợi cho giặc Cộng tiến chiếm miền nam.

Sau năm 1954 tại miền nam, bọn Việt Cộng nằm vùng, phát động chiến tranh khủng bố và tuyên truyền song hành, ai không nghe hay có ý kiến khác là ban đêm, chúng gõ cửa bắt đi chặt đầu bằng mã tấu, nên trong nông thôn có hai câu:
" Vai mang túi Vết kè kè.
Nói quấy, nói quá, chúng nghe rầm rầm".

Nhằm chiêu mộ lực lượng" khủng bố" và tuyệt đối trung thành với đảng cướp Cộng Sản, bọn cán bộ nằm vùng khai thác tâm lý của cả thành phần dốt cũng như khoa bảng miền nam:

-Đối với thành phần nông dân dốt: biết đây là những kẻ" vai u thịt bắp", nhưng đầu óc thì nhỏ hẹp như" ếch ngồi đáy giếng", đa số là ít hay không biết chữ quốc ngữ. Nhưng bản chất lại là ham làm quan, làm lớn để trả thù những người có học, thỏa mãn lòng ganh tỵ, đã có trong huyết quản đám dốt nầy. Thế là cán bộ nằm vùng đến, ban cho quyền giết người, cướp của, cung cấp vũ khi do Nga Tàu chế tạo và nhất là phong chức, khi lập được thành tích khủng bố. Cho nên đám nông dân dốt mà làm quan, thì chúng sẵn sàng hành động theo lịnh trên, không cần biết sai trái, dã man...luôn được cán bộ cấp trên ban cho chiêu bài:" làm cách mạng", nên vùng nông thôn càng bất ổn, mất an ninh, do đám" quan dốt" nầy gây ra. Những kẻ dốt hay thất học ở thành thị, cũng được cán bộ Việt Cộng chiêu dụ, phong chức, trở thành đám nằm vùng" cơ sở" tại các phường khóm, thị xã, thành thị...nên sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, đám nầy xuất đầu lộ diện, gây tác hại nhiều cho quân nhân cán chính miền nam.

-Đối với thành phần trí thức: một số khoa bảng không có thể cạnh tranh tài năng trong một môi trường có nhiều người tài giỏi hơn. Một số khoa bảng bất lương, lưu manh trí thức, vốn muốn" nhẹ bước thang mây" sớm, vượt thời gian....nên dễ trở thành công cụ cho đảng Cộng Sản Việt Nam; mặt khác, cũng có một số khoa bảng, bị thất bại trong việc làm ăn, chính trị, vông danh....bèn bỏ thành vào bưng. Thế là chúng được đảng Cộng Sản Việt Nam thu hút, đặt vào những chức vụ lớn như chủ tịch, bộ trưởng, thứ trưởng.... đó là những bộ mặt khoa bảng miền nam như luật sư Nguyễn Hữu Thọ, Trương Như Tảng, kiến trúc sư Huỳnh Tấn Phát, bác sĩ Dương Quỳnh Hoa....theo lịnh đảng cướp Cộng Sản, thành lập cái gọi là Mặt Trận Dân Tộc Giải Phóng Miền Nam từ ngày 20 tháng 12 năm 1960. Đó là những" con hạc gỗ" được trang trí trước miếu thần hoàng để thu hút nhiều người, nhưng khi đã làm xong việc, là đám khoa bảng nầy bị" vắt chanh bỏ vỏ" bởi đám dốt trung ương, như thành phần trí, phú, địa, hào miền bắc vậy.

Cho nên sau ngày 30 tháng 4 năm 1975, cái:" Mặt Trận Dân Hại Khủng Bố Miền Nam" của đám Nguyễn Hữu Thọ đã bị giải thể, chấm dứt thời kỳ làm đầy tớ trung thành cho đám đảng Cộng Sản dốt. Thành phần nông dân dốt và trí thức lưu manh, chính là tội đồ dân tộc, rước giặc Cộng vào nhà, đưa đến thảm họa đất nước như ngày nay: dân vừa nghèo khổ, đất nước rơi vào tay Trung Cộng.

Băng đảng Việt Tân ở hải ngoại, là thoái trào của Mặt Trận Hoàng Cơ Minh, sau bao năm lừa bịp kháng chiến qua: chiến khu dỏm tại Thái Lan, lếu láo có hơn 10 ngày tay súng ( kháng chiến quân)....mặt trận tan hàng sau cái chết" theo chính sách" của Việt Cộng, để tránh những hậu quả hình sự về những cuộc khủng bố tại Hoa Kỳ qua những cái chết của Tú Rua ( Lê Triết), nhà văn Hòa Điệp Tử, tiến sĩ Cao Thế Dung bị bắn trọng thương ở đầu, xuýt chết...nhất là đại tá Trần Văn Liễu, tổng vụ trưởng hải ngoại, đã đứng ra tố cáo....thêm vào vụ món tiền lớn, thu từ dân chúng Việt hải ngoại, lên đến hàng chục triệu Mỹ kim...nay trở thành một băng đảng, nội thù rất nguy hiểm, là tổ chức râu ria của đảng Cộng Sản, nhưng đang hoạt động công khai tại các nơi có nhiều người Việt định cư.

Sau thời gian" ủng hộ kháng chiến", nhiều người đã nhận ra đây là tổ chức tay sai Việt Cộng, nên đã bỏ, không sinh hoạt, ủng hộ nữa. Tuy nhiên vẫn còn một số ít người trung thành, bao gồm nhiều thành phần gốc ty nạn, trong đó có cả khoa bảng....cũng không khác gì cách" chiêu mộ" của đảng Cộng Sản Việt Nam trước đây, băng đảng Việt Tân thu hút những thành phần sau đây.

1-Thành phần ít học nhưng ham danh: nhan nhản trong các tập thể tỵ nạn, sau khi được no cơm ấm áo, dư giả, một số người thuộc loại" bất tài vô tướng", có khi không có trình độ văn hóa....muốn được" chút danh gì" trong cuộc sống còn lại, nên họ có thể là: công chức tầm thường, vô danh tiểu tốt; những kẻ ít học mà muốn được" vinh danh" trong cộng đồng tỵ nạn; một số ít lính, hạ sĩ quan trong quân lực VNCH, vốn khao khát được chỉ huy, được làm lớn ( có một số lính, hạ sĩ quan...bỗng thăng cấp lớn một cách" không người lái")....nên hầu hết những thành phần ham danh nầy đều lọt vào bẩy của Việt Tân... đảng nầy khai thác từng cá nhân, môi trường, sẵn sàng" đánh bóng" những người nêu trên, từ bóng tối, thành hào quang qua cách giới thiệu tại các buổi lễ, tập hợp quần chúng trong các công tác như" thấp nến, cầu nguyện, hội thảo..", sau khi phong chức là đại diện cho cơ sở Việt Tân địa phương hay được giới thiệu là: mạnh thường quân, nhà từ thiện, thân hào, nhân sĩ, nhà đấu tranh, nhà dân chủ... đủ các danh xưng thật kêu, như thời đánh Pháp, đặt cho điền chủ, tư sản, trí thức, nay được băng đảng Việt Tân" recyle" tại hải ngoại, để thu hút người tham gia, ủng hộ tổ chức. Mặt khác, nhờ có tiền nhiều, nên đảng Việt Tân thành lập nhiều cơ quan truyền thông: báo giấy, báo điện, đài phát thanh ( phổ biến là TIẾNG NƯỚC TÔI, CHÂN TRỜ MỚI..), sẵn sàng đưa tên tuổi, đánh bóng những quan chức Việt Tân bằng bài viết, hình ảnh....

2-Thành phần khoa bảng: những khoa bảng theo Việt Tân, rơi vào những trường hợp sau đây:

-Cao niên: trong cái hội chuyên gia, được thành lập từ khi Mặt Trận Hoàng Cơ Minh bị bể sau những nguồn tin về cái chết của chủ tịch, biến dạng từ" chiến khu, sang đấu tranh ôn hòa, hòa hợp hòa giải với Việt Cộng"...chính thành phần khoa bảng cao niên nầy, đã có công thu hút khoa bảng nhỏ sau nầy, nên trong băng đảng Việt Tân có một số khoa bảng thuộc thế hệ kế tiếp, vốn ít hay không có nhiều kinh nghiệm với Cộng Sản, họ bị đầu độc bởi những lối đấu tranh không tưởng tại Việt Nam:" dùng bất bạo động để tháo gỡ độc tài", là thông điệp sai lầm hoàn toàn, khi phải đối đầu với một đảng cướp tàn bạo, ác ôn, xảo trá....không khác gì:" cảnh sát bắt ăn cướp có súng, bằng tay không".

Một số khoa bảng trẻ gốc Việt, đã bị nhồi sọ, đầu độc bởi các khoa bảng" bình vôi" nên họ tưởng cuộc đấu tranh cho dân chủ, nhân quyền tại Việt Nam, giống như các cuộc vận động bầu cử tự do tại các nước Tây Phương, nơi mà họ đang sinh sống, thật là tai hại vô cùng.

Cho nên, tại các" cơ sở Việt Tân", thấy có một số" khoa bảng mầm non" với các bằng cấp như" bác sĩ, dược sĩ, luật sư, kiến trúc sư, tiến sĩ...." hoạt động hăng say cho đảng Việt Tân....Tuy nhiên dù cho có bằng cấp cao, nhất là chỉ trong các lãnh vực chuyên môn như khoa học, y học, luật pháp......nhưng lại nghèo nàn hiểu biết về chính trị, lịch sử, nên kiến thức chuyên môn của các" khoa bảng mầm non" trong băng đảng Việt Tân, chưa phải là điều kiện để thuyết phục người khác tin theo; do đó cái băng đảng Việt Tân không có người ủng hộ, dù có một số tốt nghiệp đại học tại các nước dân chủ; vì đa số đã biết rõ đảng nầy chỉ là công cụ của Việt Cộng, một" thể loại" na ná như" Mặt Trận Dân Hại Giải Phóng Miền Nam" do tên luật sư Nguyễn Hữu Thọ cầm đầu trước đây.

Hãy nhìn những buổi tập hợp dân tại các tiểu bang như ở Úc, dù được cộng đồng kêu gọi, ra thông cáo ( do thành viên Việt Tân trong các ban chấp hành) lợi dụng để làm công tác cho đảng, có cả vài đài phát thanh, báo chí phổ biến.... để cho những thành viên trung ương như chủ tịch đảng Đổ Hoàng Điềm, bí thư Lý Thái Hùng ( Bùi Minh Đoàn), tổng vụ hải ngoại, bác sĩ" bình vôi" Trần Xuân Ninh ( Trần Thiên Ân)....thuyết trình, ra mắt sách; nhưng con số người tham dự lèo tèo, có nơi chừng vài chục, kể cả ban tổ chức và gia đình.

Điều nầy đã chứng minh là băng đảng Việt Tân ngày nay đã lộ hẳn bộ mặt gian manh, làm lợi cho Việt Cộng, đang có" mưu đồ" bán đứng hơn 3 triệu người Việt hải ngoại cho giặc Cộng, nên không được quần chúng ủng hộ.

-Những kẻ khoa bảng mà vẫn trung thành theo Việt Tân có thể bị vướng vào những trường hợp: được trả lương, có quyền lợi làm ăn tại Việt Nam, có quyền lợi làm ăn tại các nước mà họ đang cư ngụ, có những điều sai trái trong cuộc sống như lem nhem tình dục, từng làm lợi cho Việt Cộng, gian lậu ( có thể là có bác sĩ, dược sĩ, từng làm những gian dối nghề nghiệp với chính phủ trong lãnh vực bảo hiểm, y tế)....nên sợ bị băng đảng Việt Tân dùng" diễn đàn qua Ý kiến đọc giả tại các tờ báo điện, giấy, đài phát thanh mà" đấu tố", hay ngầm báo cáo với chính phủ, sở thuế....hoặc lo sợ bị đảng dùng lực lượng" âm binh" tuyên truyền xám qua hình thức mạn đàm, rỉ tai...xì ra những cái xấu cho nhiều người biết.

Do đó, người ta thấy trong thành phần băng đảng Việt Tân, có cả những kẻ dốt, công chức, nhất là quân nhân trong cái" tập thể quân nhân QUỐC DOANH" do đại tá Nguyễn Xuân Vinh cầm đầu ( tình huynh đệ chi binh đâu không thấy, nhưng hàng năm chỉ thấy ngày quân lực 19 tháng 6, BỊ tổ chức hai nơi, hai phe quân nhân tham dự).

Một số cơ sở có các khoa bảng mầm non, với văn bằng cao, hăng hái hoạt động và có bản chất là hay" tự cao tự đại" về bằng cấp, muốn làm" thầy dạy chính trị, sư tổ dạy cách đấu tranh" về dân chủ đa nguyên, ủng hộ khối 4806, 1906, các nhà dân chủ dỏm trong nước như Nguyễn Khác Toàn, Huề thượng Thích Quảng Độ ( Biểu tình tại gia), linh mục Nguyễn Văn Lý, dù bị" bịt miệng" trong lúc ra tòa, nhưng sau nầy thì:" không muốn thay đổi chế độ, sợ bị xáo trộn..".....một số khoa bảng trẻ hải ngoại bị: băng đảng Việt Tân dắt tay nhau đi theo tấm bản chỉ đường, hòa hợp hòa giải, đầu hàng Cộng Sản, để cùng nhau canh tân đất nước, đoàn kết để cùng nhau chống Trung Cộng...tức là một số ít khoa bảng ngày nay đang bị lừa, như cha ông trước đây đã lầm khi đi theo Việt Minh, tưởng đâu ĐOÀN KẾT để đánh Tây giành độc lập, nhưng sau khi đảng cướp Việt Cộng thành công, thì trí thức yêu nước cũng ĐẾCH CÒN nhà cửa, mạng sống, địa vị trong xã hội...khi mà" trí, phú, địa, hào, đào tận gốc". Bài học nầy chắc là các mầm non khoa bảng hải ngoại cần phải xem lại, nếu không muốn trở thành CÔNG CỤ hiểu nom na là CU-CỘNG, mà người bình dân gọi là: "cầm C...chó đái", khi tham gia hoạt động vào các sơ sở Việt Tân, với lối đấu tranh không tưởng, là giúp cho đảng cướp Việt Cộng được:" thanh tâm trường cai trị". Nhìn cái tên đảng, cũng biết ngay là" đầu voi, đuôi chuột", có ai vừa XÂY DỰNG ( canh tân) mà lại vừa PHÁ BỎ ( cách mạng: phá cái cũ, thay cái mới) bao giờ?.
" Đầu thì xây dựng CANH TÂN.
Cái đuôi CÁCH MẠNG, phá tan nước nhà".

Trương Minh Hòa
17.09.2010

Thứ Ba, 23 tháng 12, 2008

HO CHI MIN CHU TRUONG DA AM SAT NHAN TAI CUA DAN TOC TA

Trở lại với câu chuyện cụ Huỳnh Thúc Kháng. Cụ thường hay xưng mình là một nhà cách mạng công khai (un révolutionnaire ouvert) trong quan hệ với người Pháp.

Năm 1946, cụ Huỳnh Thúc Kháng được Hồ Chí Minh và Nguyễn Hải Thần mời ra Hà Nội giữ chức Bộ Trưởng Nội Vụ trong Chính phủ Liên hiệp ra mắt ngày 2/3/1946.

Nhận xét về thành phần chính phủ liên hiệp lúc bấy giờ, Nghiêm Kế Tổ đã viết rằng:
“Nhìn qua thành phần chính phủ cải tổ, về hình thức thì hoàn toàn đoàn kết nhưng bên trong khác hẳn. Cụ Nguyễn Hải Thần già yếu nhu nhược, giữ ghế Phó chủ tịch làm gì. Địa vị Ngoại trưởng của Nguyễn Tường Tam, nào có ngoại giao gì đâu, ngoại giao với Pháp thì đường lối chính đã do Việt Minh vạch sẵn rồi, chỉ còn có ngoại giao với Trung Hoa thì cái thế anh em nhà của Nguyễn ngoại trưởng với Lư Hán, Tiêu Văn lại là một điều lợi cho Việt Minh quá. Về Nội vụ, cụ già Huỳnh Thúc Kháng chỉ còn dư gân sức ký những sắc lệnh đã được thảo sẵn. Riêng bộ Quốc phòng của Phan Anh thì chỉ làm nhiệm vụ kiến quân, dưỡng quân và huấn quân, còn việc dụng quân lại thuộc Võ Nguyên Giáp...” [59]
Độc giả nên chú ý đến câu cuối của Nghiêm Kế Tổ, bởi vì chính Võ Nguyên Giáp đã sử dụng quân đội trong việc đánh phá các chiến khu của Quốc Dân Đảng trong nhiều tỉnh ở Bắc Kỳ và dùng võ lực để tiêu diệt các lực lượng đối kháng tại Hà Nội điển hình qua vụ phố Ôn Như Hầu và cầu Chiêm Sơn mà chúng tôi sẽ nói đến ở phần sau.

Cụ Huỳnh Thúc Kháng không có kinh nghiệm về Việt Minh, lại không có kinh nghiệm hoạt động chính trị đảng phái nên sau khi Võ Nguyên Giáp dàn dựng ra vụ Ôn Như Hầu và mời đến chứng kiến với tư cách bộ trưởng Nội vụ, cụ đã cực lực lên án rằng: “Không ngờ bên Việt Quốc lại có những hành động quá tàn ác như thế!” rồi sau đó, ngày 14/7/1946 với cương vị quyền Chủ tịch nhà nước, cụ Huỳnh ký nghị định trừng trị VNQDĐ [60].

Trước khi sang Pháp dự hội nghị Fontainebleau, Hồ Chí Minh đã viết cho Huỳnh Thúc Kháng tấm thiệp trong đó có sáu chữ Hán “Dĩ bất biến ứng vạn biến” (lấy cái không biến đổi để ứng phó với vạn cái biến đổi), mục đích là trói tay không cho cụ Huỳnh tiến hành một công việc nào đó khả dĩ làm hư các công tác khác của Việt Minh trong khi họ Hồ đi xa.

Hồ quả thật nham hiểm tột độ, sắp đặt mọi công tác cho đàn em tiến hành, đúng như ông trả lời Tướng Salan tháng 5 năm 1946: “Giáp hoàn toàn tận tuỵ với tôi. Ông ta tồn tại được vì nhờ tôi nâng đỡ. Ông ta cũng như những người khác không làm gì được nếu không có tôi. Tôi là người cha của cách mạng.” [61]

Khi được Hồ Chí Minh cho về Quảng Nam, Huỳnh Thúc Kháng đau nặng nhưng không dám về quê Tiên Phước mà đi thẳng vào Quảng Ngãi, chết ở đó vì dư luận Quốc Dân Đảng lúc bấy giờ ở Quảng Nam rất sôi sục về hành động của cụ qua biến cố Ôn Như Hầu. Có người nêu nghi vấn là trước khi mất cụ Huỳnh dặn người nhà “chôn sấp” nghĩa là đặt thi thể cụ nằm úp mặt xuống đất nhưng người nhà thấy tội nghiệp quá, không đành làm như vậy.[62] Nhiều nghi án về cái chết của cụ Huỳnh còn ghi lại trong đó Minh Vũ Hồ Văn Châm cho rằng “Theo tiết lộ của cán bộ cộng sản Hoàng Mạnh Đức, Trưởng ban Huấn luyện Quân báo Liên khu 5, thì Huỳnh Thúc Kháng, sau khi đóng trọn vai trò bù nhìn bung xung, đã được cộng sản đưa về Quảng Ngãi dưỡng bệnh rồi chích thuốc thủ tiêu để diệt khẩu vào năm 1947.” [63]

Chính sách của Cộng sản là trở mặt sau khi đã đạt tới mục tiêu. Hồ Chí Minh thành lập Chính phủ Liên hiệp để tạm yên lòng các chính đảng quốc gia, cần có Quốc hội đoàn kết nên đã đành lòng chịu nhường cho Quốc Dân Đảng 50 ghế và phe Nguyễn Hải Thần (Việt Cách) 20 ghế, giải tán Đảng Cộng Sản Đông Dương, nhưng sau khi lực lượng quân sự của Trung Hoa kéo về nước, và sau khi đã đạt được thoả hiệp với người Pháp qua hiệp ước sơ bộ 6 tháng 3, đã đến lúc Việt Minh không cần khoác bộ áo quốc gia dân tộc nữa thì họ quay ra dứt điểm các thành phần bất đồng chính kiến với họ nhất là các đảng phái quốc gia đang sách động dân chúng yêu nước tố giác tội ác bán nước của họ. Một người như cụ Huỳnh Thúc Kháng khi xét thấy không cần dùng nữa thì Việt Minh thủ tiêu, với CS đó là chuyện bình thường, bởi vì “được chim bẻ ná, được cá đá lờ”.

Tác giả Nghiêm Văn Thạch có lẽ đã nhận định đúng về Huỳnh Thúc Kháng: “Sau cùng, lệnh đàn áp đã đến từ Huỳnh Thúc Kháng, một ông đồ nho lẩm cẩm hoàn toàn do đảng cộng sản khống chế. Tôi thành thật không hiểu vì sao người ta vẫn còn dành cho ông sự kính trọng nào đó. Thật ra ông chẳng có một kiến thức hay một lý luận nào đáng kể. Việc làm duy nhất của ông là đã đặt bút ký lệnh phát động một đợt đàn áp đẫm máu mà những người yêu nước chân chính đã là nạn nhân. Ông không biết gì và cũng không có ác ý, ông chỉ là một công cụ ngoan ngoãn và ngây ngô trong tay đảng cộng sản mà thôi.” [64]

Nếu vụ án Ôn Như Hầu tại Hà Nội là đòn của Việt Minh đánh vào bộ phận tuyên huấn của Quốc Dân Đảng Việt Nam thì vụ án cầu Chiêm Sơn cuối năm 1946 nhằm chủ đích đánh vào các thành phần nòng cốt lãnh đạo của đảng phái quốc gia tại Miền Trung Trung Bộ, nơi mà Cộng Sản tuy có được chính quyền nhưng hơn một nửa quần chúng đã nghiêng về phía Quốc Dân Đảng VN.

Trước đó, từ năm 1942, Đại Việt Quốc Dân Đảng tại Phú Yên đã từng lãnh đạo 20,000 nông dân chống Công ty Đường Trung Kỳ (Société Sucrière d’Annam) của liên doanh tư bản Pháp – Hoà Lan chứng tỏ ảnh hưởng của Đại Việt còn rất sâu đậm trong dân chúng nông thôn. [65]

Tại Quảng Nam, cũng do sự xông xáo của Phan Kích Nam (tức Phan Xuân Thiện) mà hoạt động của Quốc Dân Đảng VN bành trướng mau lẹ với các cán bộ lãnh đạo kiên cường của như Trương Phước Tường, Phan Bá Lân, Hoàng Tăng (Hoàng Bình), Huỳnh Hoà, Phan Ngô, Nguyễn Đình Thiệp từ cuối năm 1945 đã xây dựng được cơ sở vững mạnh trong quần chúng. Nhiều nơi Uỷ Ban Hành Chính Xã nằm trong tay cán bộ Quốc Dân Đảng nên các mệnh lệnh của chính quyền CS không được thi hành thậm chí các cuộc quyên góp cũng bị thất bại. Chính vì vậy, Tổng bộ Việt Minh cùng với Xứ Uỷ Trung Việt Trần Hữu Dực, kết hợp với Nguyễn Duy Trinh, Tố Hữu quyết định đàn áp Quốc Dân Đảng tại Quảng Nam để bảo tồn địa vị của họ.

Trong cuốn Việt Nam Quốc Dân Đảng, tác giả Hoàng Văn Đào cho biết:
“Ty công an CS Quảng Nam do Huỳnh Lắm, Trịnh Quang Xuân cầm đầu nhận lệnh của thượng cấp bố trí công việc đàn áp theo một kế hoạch chung. Trước hết ngầm vận động tên Nguyễn Phúc, tục gọi là Phó Đảnh làm nghề thợ rèn, nhà ở gầm cầu Chiêm Sơn thuộc huyện Duy Xuyên tỉnh Quảng Nam.

Rồi một đêm vào hạ tuần tháng 7.1946, khi chuyến xe lửa chở binh sĩ tiếp viện cho mặt trận Nam bộ chạy đến cầu Chiêm Sơn, bỗng dưng ngừng lại, vì thấy có lửa đốt ra hiệu báo nguy. Tưởng là có người bị nạn, nhưng xuống xem, thời lại thấy có người đương tháo đinh bù loong ở dưới gầm cầu; đó là theo lời khai của tài xế trên chuyến xe lửa ấy.

Rồi ngay ngày hôm sau, Phó Đảnh cùng đứa con trai của y 15 tuổi, được ty công an đòi đến. Vì đã có sự dỗ dành mua chuộc với giá cả xong xuôi, bắt ép Phó Đảnh phải khai là những đảng viên VNQDĐ do Phan Bá Lân tổ chức với y phá cầu Chiêm Sơn, để cướp khí giới của đoàn quân đi Nam bộ, đặng có số khí giới cướp chính quyền tỉnh Quảng Nam. Kế tiếp công an CS lại đọc thêm từng tên khác, buộc Phó Đảnh phải ký cung. Nắm được tờ cung khai của Phó Đảnh, công an ra lệnh lùng bắt Phan Bá Lân, Huỳnh Hoà, Phan Ngô và một số đảng viên khác đem về giam, rồi dùng cực hình tra tấn dã man tàn ác hơn cả mật thám thời Pháp thuộc, bắt buộc phải nhận những điều hoàn toàn bịa đặt... Phó Đảnh khi thấy những người mà mình bắt buộc phải khai ra để được lãnh một số tiền thưởng, không ngờ chính mắt y thấy những người ấy lại bị tra tấn quá dã man, mà y cũng không được thả ra, y quay lại hối hận, rồi xé áo dùng làm giây treo cổ tự tử trong phòng xí; còn đứa con của y, vì biết rõ âm mưu ấy, CS thấy không thể tha được nữa, buộc lòng đem đập cho hết luôn!” [66]
Sau vụ án này, CS mở một màn đại khủng bố nhằm vào các cơ sở của Quốc Dân Đảng tại các huyện Điện Bàn, Duy Xuyên, Tam Kỳ, Quế Sơn, Đại Lộc, Hoà Vang, Thăng Bình, Tiên Phước, bắt bớ rất nhiều cán bộ Việt Quốc đem lên giam ở Nghi Hạ, Trà Linh khiến đa số chết vì suy dinh dưỡng, lao động cực nhọc, thiếu quần áo, thuốc men và vì lam sơn chướng khí. Các cán bộ lãnh đạo nòng cốt của Quốc Dân Đảng tại Quảng Nam đã kiên cường phủ nhận tất cả những điều cáo buộc phi lý của CS mặc dù bị bắt giam, đánh đập tàn nhẫn. Hai câu đối sau đây do một đảng viên Việt Quốc quê ở Duy Xuyên vốn bị giam ở trại Trà Linh, và đã chết sau đó mấy tháng, đã tức cảnh sinh tình phản ảnh khá đầy đủ sự đầy đoạ vô nhân đạo mà các chiến sĩ chính đảng quốc gia phải chịu đựng dưới bàn tay độc ác bất nhân của Cộng Sản:
“Trăng hai tròn xác chết đã năm thây, mượn đất Trà Linh chôn sấp ngửa;
Chiếu một manh kẹp tre thêm bảy tấm, gọi hồn Tổ Quốc chứng ngay gian.”
Tại Quảng Bình, cụ Tú Xương làm Chủ nhiệm Tỉnh bộ Quốc Dân Đảng Việt Nam được hơn một tháng thì bị Công an CS bắt cóc, rồi bỏ bao bố thả xuống sông, theo giòng sông Nhật Lệ trôi về trước mặt thành phố Đà Nẵng [67].

Tiếp sau vụ cầu Chiêm Sơn, công an Quảng Ngãi đã điều động lực lượng truy lùng các cán bộ nòng cốt của Mặt Trận Quốc Dân Đảng và bắt được các ông Nguyễn Hoàng, Phạm Đình Nghị, Trần Cừ, Võ Đình Yên, Trần Giám, chỉ có Phan Quang Bổng là may mắn chạy thoát. Tại Bình Định, công an đã bắt giam rồi xử tử hình Nguyễn Hữu Lộc, Đoàn Đức Thoan, Võ Minh Vinh, riêng hai chú cháu Tạ Chương Phùng, Tạ Chí Diệp ra biển kịp thời vượt thoát vào Nam. Tại Phú Yên, tổ đình của Đại Việt Quốc Dân Đảng, Mặt Trận Quốc Dân Đảng cũng bị đàn áp khốc liệt, Tinh Hoa Thư Quán bị lục soát và phong toả, các cán bộ lãnh đạo như Trương Soạn, Huỳnh Anh, Trương Dụng Quyền, Phan Dùng, Huỳnh Tất, Trương Lịnh, Trương Ký nhất loạt bị bắt giam và rồi bị thủ tiêu.

Sau các vụ án đẫm máu phố Ôn Như Hầu rồi vụ cầu Chiêm Sơn dẫn đến biết bao cái chết bí mật, bi thảm có, công khai, rùng rợn có của các đảng viên, cán bộ trong Mặt Trận Quốc Dân Đảng, ông Bùi Diễm đã có những ghi nhận về hình ảnh và dấu tích của Đảng Trưởng Đại Việt trong tập hồi ký của mình:
“Vào mùa thu 1946, trong khi cả hai bên Pháp và Việt đang ráo riết sửa soạn chiến tranh thì nhiều bạn tôi trong đảng Đại Việt và những đảng phái quốc gia khác đều tìm cách lẩn trốn. Mỗi khi liên lạc lại được với nhau, thì câu hỏi đầu tiên là ai còn, ai mất, và ai là những người còn mà không thể ra mặt được? Mạng lưới công an của Việt Minh bao trùm lên cả nước.

Giữa lúc nguy kịch như vậy, ông Trương Tử Anh vẫn cố gắng không để lộ vẻ lo lắng và ngoài mặt ông vẫn bình tĩnh. Tôi vẫn được gặp ông và tin rằng dầu sao ông cũng tìm được cách giải quyết mọi sự khó khăn. Tuy ông không nói rõ cho tôi, nhưng tôi có cảm tưởng là ông đang lo di chuyển một số cán bộ vào Nam vì ở đó Việt Minh chưa hoàn toàn thao túng được. Ngoài ra, ông cũng nghĩ đến cách tăng cường những hoạt động ở ngoại quốc. Một hôm ông hỏi tôi có muốn sang Hồng Kông để hoạt động với cụ Kim không? Không hiểu vì tôi muốn ở gần ông trong những lúc ấy, hay linh tính bảo tôi từ chối, tôi viện lẽ là ở bên ngoài đã có anh Đặng Văn Sung và Đỗ Đình Đạo, để xin ông cho ở lại trong nước. Rồi ngày có ngày không, tôi vẫn gặp ông để nhận chỉ thị và tiếp tục hoạt động.

Vào khoảng đầu tháng 12, 1946, tình hình chung càng ngày càng khẩn trương như chỉ chờ dịp bùng nổ. Một hôm đúng như lời hẹn, tôi tới nơi đã được chọn để gặp ông Trương Tử Anh trên đường Cổ Ngư gần hồ Trúc Bạch, nhưng chờ mãi mà không thấy bóng dáng ông đâu cả. Đã mấy lần trước, ông không đến được chỗ hẹn, nhưng bao giờ cũng nhắn cho tôi biết tin ngay. Lần này thì khác hẳn. Tôi đợi suốt hai tiếng đồng hồ, càng đợi càng sốt ruột, nhưng rồi cũng phải bỏ đi vì sợ chính mình cũng rơi vào bẫy của Cộng Sản. Ngày hôm sau, anh Nguyễn Tất Ứng cho biết là anh cũng có hẹn với ông mà không được gặp. Ông Trương Tử Anh, hay là Anh Cả Phương đối với một số người trong chúng tôi, từ đó tuyệt tích.” [68]
Trương Tử Anh, Nguyễn Tường Tam và Vũ Hồng Khanh đều là những nhân vật lịch sử, nhưng mỗi người một phong cách, biểu lộ một thiên hướng khác nhau. Vũ Hồng Khanh là một nhà cách mạng thiên hướng bạo động, tướng đi như hổ, hiếu sát, về già râu tóc như sư tử, không phải là lãnh tụ chính trị. Nguyễn Tường Tam vốn cốt cách nhà văn, nhà nghệ sĩ, được nhà thơ Vũ Hoàng Chương ví như hoàng hạc [69], thiếu kiên nhẫn nên chính trường không phải là đất dụng võ của mình. Trương Tử Anh có năng khiếu là một lãnh tụ chính trị, tư tưởng gia, nghe nhiều hơn nói, bản lãnh, đảm lược, biết nhìn xa trông rộng nhưng tiếc thay không có thời, hay nói rõ hơn thời không đợi ông ta. Với việc Nguyễn Thái Học lên đoạn đầu đài ngày 17 tháng 6 năm 1930, và Trương Tử Anh thất tung sau ngày 19/12/1946, Huỳnh Phú Sổ và Lý Đông A bị Việt Minh sát hại cũng trong năm 1946, chính đảng quốc gia Việt Nam nói chung không còn lãnh tụ theo nghĩa đích thực xứng đáng với tầm vóc của danh từ này. Và một trang sử đấu tranh hào hùng của các bậc tiên liệt dân tộc đã được lật qua...
*

Hơn sáu mươi năm về trước, chính sách của chế độ CS đối với các thành phần bất đồng chính kiến, các chính đảng quốc gia đó là sử dụng gian trá đi đôi với bạo lực nhằm khống chế và tiêu diệt các đối thủ chính trị. Thời điểm đó thiếu thốn các phương tiện truyền thông nên dư luận dân chúng dễ bị tuyên truyền, đầu độc và nhất là dân chúng chưa có kinh nghiệm về CS, chưa hiểu được bộ mặt gian trá, xảo quyệt của Cộng Sản, cho nên nhiều người bị lừa bịp, nhắm mắt nghe theo Cộng Sản. Ngày nay, dân trí đã cao, dân tình đã đổi khác sáng suốt bình tĩnh hơn, các phương tiện truyền thông đạt tới trình độ siêu đẳng về số lượng sử dụng và vận tốc nhanh chóng vô lường cho nên bất cứ một âm mưu xảo quyệt nào của chính quyền Cộng Sản áp dụng hòng chụp mũ, bôi nhọ, xuyên tạc – như bọn chúng đã cắt bớt lời nói của Tổng Giám Mục Ngô Quang Kiệt trước Uỷ Ban Nhân Dân Thành Phố Hà Nội ngày 20.9.2008 rồi mặc sức vu khống cho Ngài, làm tình làm tội đủ điều – thì hành vi bỉ ổi đó liền bị dư luận công chính trong nước và trên thế giới phanh phui và lột mặt nạ ngay lập tức. Ghi lại các biến cố dưới hình thức viết hồi ký, hồi ức cũng với luận điệu xuyên tạc sự thật trắng trợn, cũ mèm, lời lẽ đầy hận thù, trịch thượng, nhơ bẩn, lưu manh như sách của Võ Nguyên Giáp, của Lê Hữu Qua hay thậm chí như của Dư Văn Chất, về vụ án phố Ôn Như Hầu hay vụ cầu Chiêm Sơn chẳng hạn, ngày nay không lừa bịp được ai, lại có tác dụng “gậy ông đập lưng ông” đối với chế độ bất nhân Cộng Sản mà ai cũng oán ghét và lên án.

Bài viết này ghi lại lịch sử tháng bảy đen năm 1946 đầy đau thương, uất hận qua hai biến cố nói trên, nghĩ rằng vẫn còn một số mặt hạn chế, xin được xem là một nén tâm hương tưởng niệm hàng chục ngàn [70] những anh hùng hữu danh hoặc vô danh thuộc các đảng phái quốc gia, tôn giáo cùng những người bất đồng chính kiến với đường lối Việt Minh, đã tiên phong hy sinh trong công cuộc chiến đấu cao cả chống lại chế độ bạo tàn Cộng Sản ngay từ giai đoạn 1945 46 vì lý tưởng Tự do, Dân chủ cho Đất nước và Dân tộc.
Nguyễn Đức Cung
New Jersey 15/12/2008

Thứ Hai, 8 tháng 12, 2008

Cuộc chiến đấu chống Cộng Sản đòi Tự Do và Dân Chủ cho Việt Nam là một cuộc chiến phức tạp

Một Sách Lược Nguy Hiểm: Chống : Chống-Cộng
CHU TẤT TIẾN

14.3.2008 - Cuộc chiến đấu chống Cộng Sản đòi Tự Do và Dân Chủ cho Việt Nam là một cuộc chiến phức tạp và không cân sức giữa hai khối: Khối Tự Do - Yêu Nước và Khối Cường Quyền - Phản Quốc. Khối Tự Do -Yêu Nước gồm những tâm hồn nhiệt thành nhưng ở xa quê nhà phối hợp cùng những chiến sĩ Dân Chủ ở ngay trong nước là những người không có phương tiện tự bảo vệ. Trong khi đó, khối Cường Quyền - Phản Quốc thì dồi dào bạo lực, tài chánh, quyền uy, và phương tiện để áp đảo những chiến sĩ Dân Chủ lại mênh mông, không giới hạn.

Một sự thực phũ phàng nữa là ngay trong hàng ngũ chống Cộng ở hải ngoại, sự phân rẽ rất chủ quan lúc nào cũng manh nha làm cho nhiều người nản chí. Lực lượng đã phải dàn trải mỏng trên nhiều tiểu bang và nhiều quốc gia, phương thức chiến đấu đã không đồng bộ mà còn bị chia rẽ, đánh phá từ bên trong, thì cuộc chiến nhất định sẽ khó khăn, gian khổ. Các nhà tranh đấu cho Dân Chủ ở trong nước sẽ còn bị áp bức, trù dập, bỏ tù, bị du côn trấn lột, công an hành hạ, tống vào nhà thương điên và chích thuốc điên, hoặc giam cầm biệt tích, mà không nhận được những hỗ trợ kịp thời từ bên ngoài.

Thử tìm hiểu về nguyên nhân của các vụ việc chia rẽ nội bộ, người ta thấy, ngoài những nguyên nhân xã hội, tâm lývà chính kiến khác biệt, còn nổi bật lên một yếu tố rất nguy hiểm: đó là sách lược "Chống - Chống Cộng" của Cộng Sản, mục đích làm suy yếu hàng ngũ những người đấu tranh cho Dân Chủ ở hải ngoại.

Đây là một sách lược nhằm phá hoại tình đoàn kết quốc gia, cũng như gây hoang mang, chia rẽ trong mọi nơi, mọi lúc, làm mất uy tín những nhân vật chống Cộng có một chút tên tuổi hay những nhân vật đã được cộng đồng chống Cộng có cảm tình từ lâu. Sau khi chiến dịch "chụp mũ" kiểu chợ búa thất bại, vì đã tung ra quá nhiều "mũ" đến nỗi người ta không còn coi nặng sự việc bị chụp mũ nữa, Cộng Sản chủ trương hai loại hình hoạt động mới, tinh vi hơn và nguy hiểm hơn.

1-Về phương diện viết:

Nhiều bài viết mới xuất hiện của những tác giả lạ mặt, phân tích tình hình chính trị, văn hóa, và sinh hoạt báo chí của những người chống Cộng, để mò mẫm, tìm ra những khe hở của những nhân vật đó, rồi hạ bệ những nhân vật chống Cộng bằng những ngôn từ có vẻ trí thức, cho rằng các tác giả đó là "tay sai Cộng Sản", chỉ thỉnh thoảng mới lọt vào vài danh từ bình dân như "bưng bô", "đội đĩa"... Thí dụ như trong bài báo viết về giới lãnh đạo Cộng Sản tham nhũng, một tác giả đã dùng danh xưng "ông" để gọi một lãnh tụ Cộng Sản. Lập tức, có một bài viết lên án tác giả này, cho rằng tác giả đã đề cao Cộng Sản. Thoạt đọc bài phê bình, người đọc nhanh sẽ tưởng như người phê bình là một người chống Cộng kiên định, không chấp nhận cho ai gọi Cộng Sản bằng "ông". Nhưng thật ra, nếu để ý kỹ, sẽ thấy người phê bình đó, không bao giờ cho một câu đả kích chế độ Cộng sản một giòng nào, mà chỉ phân tích, nhằm hạ nhục người viết kia mà thôi.

Đọc kỹ hơn, người ta sẽ thấy tất cả những ai bị phê bình, đều là những người chống Cộng triệt để bằng hành động, chứ không chỉ bằng lời nói. Như vậy, kẻ phê bình kia, chỉ qua một bài viết tầm thường, đã cố tình loại ra khỏi vòng chiến vài nhân vật chống Cộng thứ thiệt, còn kẻ "chống" Cộng bằng mồm đó, chưa hề làm một động tác chống Cộng nào, ngoài mấy bài viết lẻ tẻ, lên án phe ta kịch liệt, muôn phần tệ hại hơn là chống Cộng. Kẻ phê bình đó không cần biết (hay không hề muốn biết) là người chống Cộng khoa học và chân chính không muốn bắt chước Cộng Sản gọi kẻ thù bằng "thằng". Thảng hoặc, nhắc đến tên tội đồ của dân tộc là Hồ Chí Minh, cũng chỉ gọi tên, chứ không cần viết là "thằng Hồ Chí Minh" thì mới là chống Cộng. Và cũng có người chỉ vì phát biểu hay viết mà xử dụng một vài chữ không thích hợp, lập tức đang từ hàng ngũ chống Cộng lại biến thành cộng sản... Những bài viết gây hoang mang này tác hại hơn việc chụp mũ bình dân giáo dục, vì được viết trịnh trọng, có mục, có tiểu mục. Ngôn từ, dĩ nhiên, trí thức hơn phương pháp chụp mũ bừa bãi. Người đọc không tinh ý sẽ cảm thấy bài viết có giá trị.

Dĩ nhiên, Cộng Sản vẫn áp dụng song song loại chửi lộn "hạ cấp" với ngôn từ gay gắt, chửi bới, mạ lị tục tĩu những nhân vật chống Cộng khác. Trong những hệ thống thư điện tử tràn ngập trên các làn sóng, rất nhiều khúc "đấu tố" ngắn ngủi, dùng toàn ngôn từ tệ hại, đôi khi viết luôn lên tựa đề: "Đ.M. thằng khốn nạn ABC..." hoặc "đồ chó đẻ EDG..." Có những điện thư đòi ngồi lên đầu đối thủ mà .. (đi toilet!). Tất cả các "khúc chửi bới" để tiêu diệt phe ta này, vẫn hàng ngày tràn ngập trên các mạng lưới thư điện tử. Người nhận thư, nếu bản tính cả tin, có thể sẽ nghĩ rằng những kẻ phê bình kia là người chống Cộng triệt để và tự nhiên bớt sự ủng hộ với người bị phê bình. Rồi một đồn mười, mười đồn trăm, tự nhiên một nhân vật chống Cộng sẽ bị loại ra khỏi vòng chiến. Nếu không bị loại, thì cũng bực mình, nản chí mà bỏ cuộc.

Lưu ý là một số địa chỉ e-mai, ngoài việc dùng tên bình thường như Nguyễn Thành, Trần Thắng, kẻ tay sai Cộng Sản có thể dùng tên hiệu kêu rất to: tiêudiêtcôngsản, tieudietthồchíminh, duyêndáng (vietnam), hòabình. Nhưng chính những tên hiệu "tiêudiẹtcộngsản" lại chính là cộng sản, vì nội dung toàn là ca ngợi Bác, Đảng và chủi bới thậm tệ những người quốc gia.

2-Về phương diện Nói:

Có một vài cá nhân luôn xuất hiện trong tất cả các cuộc hội thảo chống Cộng, nhưng không bao giờ phát biểu lời chống Cộng, mà chỉ lắng nghe các diễn giả nói không chỉnh một chữ là lập tức nắm micrô đả đảo liền. Thí dụ như khi nghe nói "chúng ta phải phản đối Cộng Sản bán đất, dâng biển..", thì hỏi lại ngay: "chúng ta đây là những ai? Ông có gồm cả Cộng Sản vào không?" Hoặc chất vấn một cách dữ dội: "Tại sao ông lại nói là yêu cầu Phan văn Khải hay Nguyễn Tấn Dũng trả lời? Như vậy, là ông muốn nói chuyện với Phan Văn Khải hay Nguyễn Tấn Dũng hay sao?" Rồi đùng đùng đứng dậy, bỏ ra, tỏ thái độ khinh bỉ diễn giả. Lưu ý là trong khi chất vấn, những người này không bao giờ dùng danh từ đả kích Cộng Sản, cũng không gọi "thằng Phan Văn Khải", chỉ đả kích diễn giả mà thôi. Nếu có dịp gần những cá nhân "quậy" kiểu này, thì sẽ thấy có những lúc nào đó, ông "quậy" sẽ bĩu môi: "Ậy! mấy cha Hát Ô già này thì làm gì nên hồn!" Hoặc lý luận kiểu nửa đùa nửa thực: "Cũng phải cám ơn Cộng Sản, vì nếu không có Cộng Sản, thì không có ngày hôm nay được chính phủ Mỹ cho ăn, mặc, cho con cái ăn học, cho cơ hội Chống Cộng!" Hay: "Hồi đó, ở Việt Nam, có nằm mơ cũng không thấy được đi Mỹ. Nhờ có Cộng Sản vào mà mới được du học đấy chứ? Mẹ kiếp! Ngày xưa chỉ con ông cháu cha mới được đi du học. Cộng Sản vào, cả triệu người du học! Còn kêu ca nỗi gì?" và "nếu không có Cộng Sản, thì làm gì có hambớgơ mà ăn hoài?"

Đó là sách lược mới của Cộng Sản: dùng người phe ta đánh phe ta! Nếu không tỉnh táo, người chống Cộng sẽ rơi vào một mê hồn trận, để một là biến thành một người tả xung hữu đột, chống cự lại phe ta dữ dội, hai là chán nản, bỏ cuộc.

Nếu tỉnh táo, cứ im lặng, không để bị rơi vào bẫy chia rẽ, thì ít hay nhiều, người bị tố khổ cũng thấy phần nào mất đi nhuệ khí và buồn trong lòng. Công việc chống Cộng sẽ vì đó, mà mất đi một ít sức mạnh, bớt đi một số các tay dũng sĩ. Đằng nào thì Cộng Sản cũng có lợi. Chỉ còn biết cầu xin Ơn Trên gia hộ cho các nhà đấu tranh đòi Tự Do, Nhân Quyền, và Dân Chủ được an mạnh cả tinh thần lẫn thể chất, bình tĩnh, gạt ngoài tai những lời châm chọc, dù trí thức hay bình dân, để tiếp tục chiến đấu đến thành công cho nước Việt Nam yêu quý.
Được đăng bởi VIET NAM QUE HUONG TOI vào lúc 02:41 0 nhận xét
ĐỐI PHÓ VỚI NHỮNG THỦ ĐOẠN KHỦNG BỐ, ĐÀN ÁP ĐÊ HÈN CỦA CHẾ ĐỘ CỘNG SẢN


Phong trào đấu tranh dân chủ Việt Nam trong giai đoạn qua đã có một sự phát triển lớn mạnh vượt bực. Đó là thành quả của sự nỗ lực hết mình và đoàn kết thống nhất cao độ của các cá nhân và tổ chức đấu tranh dân chủ ở khắp mọi nơi trong và ngoài nước, và đó cũng là một lẽ tất yếu phù hợp với xu thế của thời đại.



Không một thành công nào không có sự trả giá, sự lớn mạnh của Phong trào dân chủ cũng đi đôi với sự đàn áp ngày càng tàn bạo hơn của chính quyền cộng sản. Và chắc chắn sự đàn áp ấy cũng sẽ ngày một gia tăng cho đến một thời điểm mà Phong trào dân chủ phát triển đến cao trào sẽ vùng lên quật đổ chính quyền cộng sản, chấm dứt mọi sự đàn áp (hoặc lúc ấy chính chế độ cầm quyền nhận thấy sức mạnh của Phong trào dân chủ, tự phải chấm dứt sự đàn áp và tan rã). Đấy là một qui luật tất yếu!

Thế nhưng vào thời điểm này thì những sự đàn áp ấy đang diễn ra một cách công khai và thô bạo, bất chấp tất cả đạo lí, tình người, dư luận, pháp luật, sức ép của Quốc tế, sự phản đối của chính phía bị đàn áp …

Những người hoạt động bí mật thì bị ngấm ngầm bắt giữ (thậm chí có thể bị thủ tiêu). Những người hoạt động công khai thì bị trấn áp, khủng bố, câu lưu. Riêng Đảng Dân chủ Nhân dân cũng đã có ít nhất 8 Đảng viên bị cộng sản bắt giữ.

Đối với những người đấu tranh dân chủ hoạt động công khai trên đất nước Việt Nam , trong thời gian gần đây đã liên tục xảy ra những vụ khủng bố, trấn áp tiêu biểu sau đây:


….

Ngày 1/12/2005 khủng bố, đàn áp gia đình ông Hoàng Minh Chính,

Ngày 8/12/2005 vu cáo, đàn áp kĩ sư Đỗ Nam Hải và thường xuyên, liên tục sách nhiễu cho đến nay,

Ngày 7/4/2006 vu cáo, đàn áp nhà báo Nguyễn Khắc Toàn và thường xuyên, liên tục sách nhiễu cho đến nay,

Ngày 28/5/2006 vu cáo, đàn áp cựu chiến binh Trần Anh Kim,

Ngày 30/6/2006 vu cáo, đàn áp tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang,

N gày 1/8/2006 vu cáo, đàn áp kĩ sư Nguyễn Phương Anh, và liên tục sách nhiễu cho đến nay,

Ngày 14/8/2006 vu cáo, đàn áp và bắt giữ 3 Trung ương ủy viên Đảng Dân chủ nhân dân - Đỗ Thành Công, Lê Nguyên Sang, Huỳnh Nguyên Đạo và 4 đảng viên khác của Đảng dân chủ nhân dân,

Ngày 15/8/2006 vu cáo, đàn áp, khủng bố giáo sư Trần Khuê và luật sư Bùi Kim Thành,

Ngày 18/8/2006 vu cáo, đàn áp, bắt anh Trương Quốc Huy,

Ngày 1/9/2006 vu cáo, đàn áp kĩ sư Bạch Ngọc Dương và luật sư Nguyễn Văn Đài,

Ngày 2/9/2006 vu cáo, đàn áp và bắt giữ anh Nguyễn Ngọc Quang,

Ngày 5/9/2006 vu cáo, đàn áp và bắt giữ anh Vũ Hoàng Hải,

Ngày 7/9/2006 vu cáo, đàn áp và bắt giữ anh Phạm Bá Hải,

Ngày 9/9/2006 vu cáo, đàn áp anh Lê Trí Tuệ và thường xuyên, liên tục sách nhiễu cho đến nay,

Ngày 18/9/2006 vu cáo, đàn áp bác sĩ Phạm Hồng Sơn,

Ngày 3/10/2006 vu cáo, đàn áp mục sư Nguyễn Hồng Quang và giáo hội Tin lành Mennonite,

Ngày 15/10/2006 vu cáo, đàn áp giáo sư Nguyễn Chính Kết,

Ngày 27/10/2006 vu cáo, đàn áp, khủng bố nhà văn Trần Khải Thanh Thủy,

Ngày 31/10/2006 vu cáo, đàn áp luật sư Lê Thị Công Nhân,

... không thể kể hết được.


Nếu tính cả các vụ đàn áp của chính quyền cộng sản với người dân vô tội Việt Nam như những vụ đàn áp dân oan đi khiếu kiện tại vườn hoa Mai Xuân Thưởng, đàn áp người dân đòi tự do dân chủ, đàn áp người dân đấu tranh vì bị chính quyền cướp bóc, cường quyền, bạo lực thì vài trăm trang giấy này cũng không thể kể xiết.

Trước tình trạng đó, chúng tôi xin đề nghị một số phương pháp chống đàn áp mà các chiến sĩ dân chủ có thể sử dụng để tự bảo vệ và đối phó với bộ máy công an cộng sản.

Bộ máy công an cộng sản có một quá trình hoạt động và đúc kết kinh nghiệm dày dạn, đã vậy lại được hỗ trợ bằng một chính quyền với luật pháp trong tay, súng ống phương tiện được trang bị tận răng. Vì thế bọn chúng không hề ngần ngại khi dùng vũ lực để đàn áp các chiến sĩ dân chủ, những người chỉ chủ trương dùng biện pháp ôn hòa, bất bạo động làm phương châm đấu tranh.

Thế nhưng đa số những phương pháp đàn áp, khủng bố những chiến sĩ dân chủ mà công an sử dụng thời gian vừa qua lại là những phương pháp rất cũ kĩ, đơn giản nhưng lại tỏ ra rất hiệu quả.

Khi xảy ra những vụ đàn áp, khủng bố bắt bớ kia chắc hẳn những người có lương tri và biết thương yêu đồng bào, đồng đội mình cũng đều căm phẫn vô cùng và có lẽ cũng đã có không ít người tính đến những giải pháp đối phó với những thủ đoạn đê hèn đó. Trên các website, báo chí đã xuất hiện một số đề nghị như : “phải cực lực lên án, phản đối nhà cầm quyền cộng sản”, “phải tố cáo cho công luận Quốc tế biết để bênh vực”, “phải vận động đồng bào tẩy chay cộng sản”, “phải lấy lẽ phải để vận động, thuyết phục, cảm hóa những kẻ thừa hành, công cụ của chính quyền”…. Thiết nghĩ rằng tất cả những ý kiến đó cũng là những việc làm cần thiết, nhưng do đã quá thấu hiểu bộ máy đàn áp của chính quyền cộng sản, chúng tôi cho rằng những việc làm đó thì không thể là biện pháp hữu hiệu và giải quyết tức thời để giúp những người đấu tranh dân chủ trong những tình huống thực tế.

* Vậy thì chúng ta phải chịu bó tay hay sao?

* Những người đấu tranh dân chủ cứ phải chịu đàn áp mãi hay sao?

* Những người lương thiện cứ phải chịu thiệt thòi mãi hay sao?

Không! Đó là một sự vô lí! Chúng ta không bao giờ chịu bó tay! Cộng sản có cả một bộ máy công quyền đồ sộ để đàn áp người lương thiện thì những người dân vô tội này cũng có cả 80 triệu con người để đối phó với họ. Cổ nhân đã dạy: “Cao nhân tất hữu cao nhân trị”! Cộng sản có cao tay bao nhiêu, tàn ác bao nhiêu, tài trí bao nhiêu thì cũng sẽ có những “liều thuốc để trị cộng sản”. Hỡi bè lũ cộng sản lãnh đạo độc tài, hỡi những kẻ tay sai tiếp tay cho quỉ dữ! Hãy nhớ lấy những điều đó để hiểu rằng: chớ có dương dương tự đắc, chớ có ỉ thế hiếp người, chớ có ngạo mạn, vô lối đàn áp dân lành. “Ở đâu có áp bức là ở đó có đấu tranh”, bài học vỡ lòng đó chính do ông tổ cộng sản đã chỉ rõ, chúng ta sẽ áp dụng để dạy lại bọn chúng.

Vậy, chúng tôi xin đề nghị một số những biện pháp đấu tranh cụ thể như sau: Đã là những biện pháp cụ thể cũng phải xin nói rõ về mỗi trường hợp cụ thể.

Những biện pháp quen thuộc nhất mà bộ máy đàn áp của cộng sản gần đây vẫn thường áp dụng đó là gây tai nạn giao thông hay vin vào một cái cớ nào đó để cản trở công việc, bắt giữ những mục tiêu mà bọn chúng đang theo dõi. Điển hình như trường hợp cố ý gây ra sự cố giao thông đối với kĩ sư Đỗ Nam Hải, hoặc một số trường hợp vu cáo khác như đối với mục sư Nguyễn Hồng Quang, cố tình khiêu khích, gây sự để bắt giữ về tội “gây rối trật tự nơi công cộng”, hay đối với cựu chiến binh Trần Anh Kim, vu cáo là tiêu thụ tiền giả để câu lưu, thẩm vấn.

Những trò hề rẻ tiền này tưởng là rất lố bịch và trơ trẽn thế nhưng lại rất có hiệu quả, rất khó đối phó, có biết trước vẫn dễ bị vấp phải. Vẫn được các trinh sát ngoại tuyến cộng sản áp dụng thường xuyên.

Vậy phải đối phó như thế nào?

Đối phó với những trò nghiệp vụ này phải luôn phối hợp nhiều phương pháp.

Trong điều kiện hiện nay hệ thống an ninh được trang bị đầy đủ các thiết bị, phương tiện và lực lượng đông đảo, cùng với phương pháp đấu tranh của những chiến sĩ dân chủ là công khai, vì vậy cơ quan an ninh gần như nắm rất rõ những hoạt động hoặc kế hoạch của những người vận động dân chủ.

Vậy việc thứ nhất là phải hết sức cảnh giác khi thực hiện một công việc gì, phải biết đánh lạc hướng rất khéo léo, cố gắng tránh mọi sự cố trong quá trình thực hiện dù là ngẫu nhiên hay do cơ quan công an cố tình đặt ra, cảnh giác và tránh mọi âm mưu khiêu khích của công an. Phải luôn thay đổi lộ trình và phương tiện di chuyển khi thực hiện công việc (kinh nghiệm này chúng tôi đã phổ biến trong tài liệu “Những chiến sĩ dân chủ chuyên nghiệp”). Tất nhiên trong một nhà nước độc tài, với một bộ máy đàn áp hùng hậu trong tay, tránh được bọn chúng quả là rất khó. Thế nhưng mọi sự cố gắng, cẩn trọng đều là cần thiết, cùng với sự may mắn vẫn có thể giúp chúng ta vượt qua bọn chúng trong đường tơ kẽ tóc.

Việc thứ hai là cần sắp đặt người bảo vệ, hỗ trợ. Việc sắp đặt người hỗ trợ cũng cần hết sức kín đáo vì nếu để lộ ra thì cũng trở thành vô ích. Người hỗ trợ trong trường hợp cần thiết sẽ phải liều mình để đứng ra bảo vệ, cản đường cho người thực hiện nhiệm vụ thoát thân. Nếu là nhiệm vụ quan trọng, lực lượng an ninh vây bắt có thể sẽ rất đông do vậy cần bố trí nhiều người hỗ trợ.

Trong trường hợp không thể tránh được những cái bẫy, không thể giải thoát cho nhau, có nghĩa là sẽ buộc phải đối diện với an ninh cộng sản, vậy thì phải tính đến việc thứ ba. Trong những trường hợp này, từ trước tới nay công an thường nắm ở vị thế chủ động (kẻ đi săn mồi), cho nên dễ giành phần thắng.

Vì thế, quan trọng nhất là các chiến sĩ dân chủ phải nắm thế chủ động, khi xảy ra sự việc phải “tấn công” trước. Tiếp nữa, cần phải sử dụng các biện pháp “to mồm”, “ăn vạ” mà cụ Nam Cao đã dạy. Lập tức phải hô to “công an giả dạng để đàn áp nhân dân”, “chính quyền đàn áp nhân”, “công an đánh dân”, “hỡi bà con, hỡi đồng bào, những kẻ này là công an chìm, cố tình gây hấn với tôi để đàn áp tôi”, “tôi là Nguyễn Văn A. đang giúp dân nghèo đi khiếu kiện bị những kẻ công an giả dạng côn đồ để đàn áp”…, thậm chí phải bịa ra một cái tên nào đó gán cho bọn chúng để nói cho có chứng cứ, cho nhân dân tin tưởng. Cũng cần phải nhớ rằng, thường thì bọn chúng bao giờ cũng có mấy tên để hỗ trợ nhau. Nhưng chúng ta dứt khoát không nao núng (công an có đông bao nhiêu cũng không nhiều bằng nhân dân).

Cần phải hô rất to để thu hút mọi người xung quanh. Chúng đã cố ý gây chuyện để vu khống chúng ta thì chúng ta lại “tương kế tựu kế” vu khống lại bọn chúng. Nếu cần thiết trong lúc giằng co phải lén tự kéo xé quần áo mình ra để làm bằng chứng cho những người xung quanh sau đó nhận thấy là mình bị bọn chúng ức hiếp.

Đặc biệt để đối phó với trò vu cáo “tiêu thụ tiền giả” thì không nên mang theo trong mình nhiều tiền, không mang theo những tiền Polyme hay tiền có giá trị lớn, cần thiết là tự vạch hết túi quần áo ra đồng thời nắm áo những kẻ vu khống và yêu cầu nhân dân xung quanh bắt giữ, lột quần áo, kiểm tra ngược lại bọn chúng. Khi kiểm tra bọn chúng, không có tiền giả cũng có giấy tờ tùy thân để lộ diện công an giả dạng để đàn áp nhân dân, mà nếu không có giấy tờ gì thì cũng sẽ thấy rằng bọn chúng là những kẻ không minh bạch.

Một động tác rất đơn giản nhưng những chiến sĩ dân chủ cần phải chú ý. Khi chúng ta bị đối tượng nắm giữ, lôi kéo, theo bản năng chúng ta thường gạt ra hoặc tránh né. Thật ra như vậy đã tỏ ra là bị động, yếu thế, “có vấn đề”. Vì vậy, ngược lại, khi bị nắm giữ, chúng ta cũng lập tức tay nắm chặt đối tượng, miệng hô hoán kêu gọi nhân dân hỗ trợ giúp đỡ.

Như vậy đối tượng sẽ rất bất ngờ và bị động, người dân cũng tin tưởng lời nói của chúng ta, sẽ hỗ trợ để khống chế, bắt giữ đối tượng. Khi bị vu cáo thì không nên thanh minh, vì thanh minh có nghĩa là “có vấn đề”, ngược lại hoặc phải vu cáo lại, hoặc tìm cách tấn công lại bọn chúng. Trong trường hợp bọn chúng có nhiều tên, xảy ra giằng co phải hô to “công an đánh dân”, “công an đàn áp người vô tội”, cần thiết thậm chí phải vu luôn cho bọn chúng là kẻ trộm, kẻ cướp, côn đồ có khi chúng sẽ nhận được một trận đòn oan của những người dân vốn đã rất ghét đám “công an chìm”, chưa có cơ hội nào để ra tay.

Cần phải nắm vững một số yếu tố tâm lí sau:

Những kẻ trực tiếp đàn áp thật ra cũng chỉ là công cụ tay sai, thừa hành nhiệm vụ mà thượng cấp giao phó. Do vậy bọn chúng cũng không phải là những kẻ chủ mưu, tâm lí thiếu dứt khoát. Vì thế nếu bị đẩy vào tình huống bất ngờ sẽ rơi vào thế bị động.

Những kẻ này đang làm những việc ác, đang cố tình tìm cách hãm hại người khác, nên mang tâm lí của người làm điều sai trái.

Những kẻ này thường làm công tác trinh sát ngoại tuyến, có nghĩa là công an chìm, sẽ rất ngại khi bị lộ bộ mặt thật.

Trong trường hợp bị vạch bộ mặt thật, tình huống thay đổi hoàn toàn, đang từ thế chủ động trở thành bị động sẽ bị lúng túng, bất ngờ.

Đặc biệt đối với bộ máy công an Việt Nam hiện nay rất “dị ứng” khi nghe câu “công an đánh dân”. Chính bản thân chúng tôi đã từng chứng kiến nhiều cảnh công an bị nhân dân vây đánh “hội đồng” khi có ai đó hô lên “công an đánh dân này bà con ơi”, có trường hợp xảy ra tại Sài Gòn công an bị người dân tước điện thoại, lột quân hàm. Cần phải nói lại lần nữa, việc chủ động tấn công lại sẽ là yếu tố quyết định trong những trường hợp này.

Đối với những kẻ đã dám làm mọi điều trái tâm, vô đạo như bọn chúng, những chiến sĩ dân chủ cũng cần phải kiên quyết và triệt để không loại trừ một phương pháp nào, một thủ đoạn nào có thể để tự bảo vệ mình trong những hoàn cảnh khó khăn đó. Theo chúng tôi “càng to tiếng càng tốt”, nếu có thể “chua ngoa” một chút như Dương Thu Hương hay Trần Khải Thanh Thủy càng có lợi. Những kẻ làm điều xấu, những kẻ sống trong bóng tối bao giờ cũng sợ bị đưa ra ánh sáng. Đặc biệt sự “to tiếng” này không những cần thiết để giúp bạn mà cũng còn là một tình huống để bạn vận động dân chủ, tố cáo chế độ, kêu gọi sự chú ý của người dân.

Thế nhưng, chính nữ văn sĩ Trần Khải Thanh Thủy gần đây cũng đã bị công an khủng bố đấy thôi! Vậy trong trường hợp này phải giải quyết ra sao? Thật ra tấn tuồng đã diễn ra với nhà văn Trần Khải Thanh Thủy là đã rất cổ điển rồi, nó là hình thức mà từ thời “cải cách ruộng đất” dùng để “đấu tố địa chủ”. Thế nhưng đến bây giờ nó vẫn được sử dụng rất hữu hiệu, gần như tất cả những người đấu tranh dân chủ rất nổi tiếng, có uy tín đều bị cộng sản sử dụng tấn tuồng “đánh hội đồng” này nhằm hạ thấp uy tín, khủng bố tinh thần, bao vây cô lập, kể từ: Hoàng Minh Chính, Trần Độ, Phạm Quế Dương, Nguyễn Thanh Giang … rồi đến Nguyễn Vũ Bình, Nguyễn Khắc Toàn và Trần Khải Thanh Thủy… sau này. Kể cả vụ khủng bố ngày 1/12/2005 tại nhà ông Hoàng Minh Chính và mới đây là tấn công vào giáo hội của mục sư Nguyễn Hồng Quang cũng chính là những trò bẩn thỉu này.

Vậy cái trò hèn mọn này nó nguy hiểm đến thế sao? Vậy thì chúng ta không có biện pháp nào để ngăn chặn nó hay sao?

Trong một chế độ độc quyền, độc tài thì chính quyền áp dụng những biện pháp này quả là rất hữu hiệu. Bởi vì họ đã độc tài cả tư tưởng, họ nắm tất cả các lực lượng và phương tiện, sử dụng chúng để thao túng, bao vây một cá thể nhỏ bé trên tất cả mọi phương diện. Như vậy thì ai còn có cách nào mà đối phó nữa. Đến cả Trần Khải Thanh Thủy coi công an như một lũ ruồi nhặng, côn trùng tanh tưởi còn phải chấp nhận viết cam kết cho cái đám “đánh hội đồng” đó mà.

Vậy chúng ta phải đối phó ra sao? Phải tìm xem mấu chốt của sự việc nằm ở chỗ nào? Xin nhắc lại: đây là một đòn đánh hội đồng. Hay có người còn ví như là “trùm chăn vào mà đánh”. Như vậy, chính quyền cộng sản chỉ có thể đánh hội đồng khi “trùm chăn”, “đóng cửa” hay nói rõ hơn là che mắt thiên hạ, bưng bít dư luận quốc tế. Vậy thì, để phá được “trận pháp” đó chúng ta cần phải công khai cho bàn dân thiên hạ biết, không cho phép cộng sản cứ muốn bưng bít là bưng bít nữa.

Tất nhiên trong trường hợp này “công khai” không thể là kêu to lên, gào lớn lên cho mọi người xung quanh nghe thấy như những trường hợp vừa nói ở trên đây. Bởi vì muốn kêu cũng chẳng được nữa vì bọn chúng tập trung lực lượng đông quá (tập trung tại nhà ông Hoàng Minh Chính khoảng hơn 100 người, tập trung tại nhà nữ văn sĩ Trần Khải Thanh Thủy khoảng 200 người, tức là 200 đánh 1, hèn hạ thế đấy!), lại đủ các thành phần từ công an “chìm”, công an “nổi”, mặt trận, hội, đoàn, rồi tổ trưởng dân phố …đủ cả, đều là tay sai của chính quyền, vì thế chúng to mồm hơn các chiến sĩ dân chủ rất nhiều. Dứt khoát là những người dân lương thiện xung quanh có biết rõ tất cả sự thật cũng chẳng dám đến mà bênh vực.

Do vậy, để giúp được những chiến sĩ dân chủ trong hoàn cảnh này chỉ có thể là những phóng viên báo chí quốc tế hay những cơ quan, tổ chức quốc tế có mặt ngay kịp thời. Như vậy cộng sản có muốn bưng bít cũng không được. Mà có khi lại là một màn trình diễn tuyệt vời, một bằng chứng cho công luận Thế giới biết rõ bản chất thật sự của chế độ. Đặc biệt, những kẻ “theo đóm ăn tàn”, những kẻ đánh thuê hùng hổ kia lại rất hèn nhát khi thấy những ông Tây mũi lõ chĩa ống kính máy quay vào mình.

Do vậy, trường hợp này những chiến sĩ dân chủ và những người có trách nhiệm khác cần phải có một sự đoàn kết, tương trợ lẫn nhau mới có thể đối phó được. Nghe nói tưởng rằng khó khăn nhưng thật ra chỉ cần đơn giản như thế này thôi: Trước hết, chúng ta cần phải thu thập tất cả các số điện thoại của các tổ chức bảo vệ nhân quyền, các phóng viên quốc tế, các cơ quan báo chí quốc tế có văn phòng tại Việt Nam, các tổ chức quốc tế và các văn phòng đại sứ, lãnh sự quán của những nước tạo được áp lực với chính phủ Việt Nam như Hoa Kỳ, cộng đồng châu Âu…, sau đó công khai công bố trên mạng Internet để mọi người đều biết và mỗi người tự lưu giữ cho mình.

Bước thứ hai, những chiến sĩ dân chủ phải tự phân công cho nhau để có một người làm nhiệm vụ ứng phó khẩn cấp, giống như số điện thoại khẩn cấp 911 tại Hoa Kỳ vậy, tốt nhất là những người có trình độ Anh ngữ khá. Có nghĩa là nếu khi xảy ra bất kì một sự việc gì tương tự, tất nhiên bạn không thể kịp ứng phó với tất cả, cũng như không thể có thời gian để gõ cửa tất cả những địa chỉ ấy, như vậy bạn chỉ cần thông báo với một người như đã quy ước và sau đó người ấy sẽ có trách nhiệm thông báo đến tất cả những số điện thoại cần thiết khác. Tất nhiên địa chỉ khẩn cấp ấy cũng có thể là một số điện thoại ở ngoài nước, nhưng dù sao trong điều kiện hiện nay thì sử dụng số điện thoại ở trong nước vẫn tốt hơn. Và mỗi chiến sĩ dân chủ đều có thể là số điện thoại khẩn cấp cho nhau.

Thú vị hơn, ngay lúc ấy đồng thời với việc thông báo cho các phóng viên và cơ quan quốc tế đến mục kích sự việc, các bạn lập tức thông báo với các số điện thoại như 114 để gọi xe cứu hỏa đến, báo số 115 để gọi xe cấp cứu đến, như vậy cái đám “đánh hội đồng” kia sẽ không hiểu là có chuyện gì xảy ra, và rồi lúc ấy sẽ không hiểu ai sẽ là nhân vật chính của tấn tuồng nữa? Hấp dẫn đấy chứ!

Một việc tương tự, các bạn cũng nên thông báo đến các cơ quan báo chí trong nước (tất nhiên khi điện thoại cho họ bạn sẽ nói một lí do khắc, ví dụ như: có xảy ra một vụ khủng bố, tống tiền bắt cóc con tin, hoặc một sĩ quan công an tự sát vì tình, hay phát hiện ra một ổ mại dâm chuyên phục vụ các lãnh đạo cao cấp…), chắc chắn họ sẽ chẳng bao giờ được phép đăng tải những thông tin đấu tranh đòi dân chủ, thế nhưng đây cũng là một hình thức vận động dân chủ, sự việc sẽ được nhiều người biết đến hơn, sẽ có nhiều phóng viên được biết đến và biết đâu trong số đó sẽ có những người được giác ngộ ý thức dân chủ nhờ tiếp cận với thực tế đó. Hơn nữa, khi các phóng viên báo chí đến thì dù có đăng báo hay không, những kẻ quấy rối kia cũng phải chùn tay khi đã có những “nhân chứng bất đắc dĩ”, những “vị khách không mời mà đến”. Vở kịch đã đến cao trào rồi đấy!

Còn nữa, bạn cũng cần điện thoại thông báo đến một số cơ quan chức năng khác như văn phòng ủy ban tỉnh, thành phố, thậm chí là cả cơ quan trung ương, văn phòng Chủ tịch nước, Thủ tướng chính phủ để họ phải thấy rằng sự an nguy và sinh mạng của mỗi công dân đều có trách nhiệm của chính họ. Đây cũng là một việc làm thiết thực, có trách nhiệm và hợp pháp của một người công dân.

Chúng tôi tin chắc rằng nếu bạn phối hợp áp dụng tất cả các hoạt động trên đây màn kịch đó sẽ là vở kịch đắt giá nhất và sau này sẽ không thể tái diễn trên “sân khấu cộng sản”.

Nhưng mong rằng bạn đừng nên gọi số điện thoại khẩn cấp 113, bởi vì bọn thú vật đội lốt người đó đã thông đồng, dung túng cho nhau hết rồi. Có gọi bọn chúng đến cũng chỉ để làm ngơ cho đồng bọn tha hồ hành động mà thôi. Việc này qua sự việc xảy ra tại nhà ông Hoàng Minh Chính đã cho thấy rõ tất cả rồi. Còn một trường hợp khủng bố khác đang diễn ra rất phổ biến trong thời gian gần đây và chắc chắn sẽ còn kéo dài sau này là: lẽo đẽo theo sau lưng và bao vây trước cửa nhà.

Để đối phó trong trường hợp này nên phối hợp một số biện pháp sau:

Tốt nhất là chụp được hình ảnh của những kẻ ấy và đưa lên mạng Internet, cần thiết nhất là chụp được chính diện. Đây là một việc làm rất khó khăn, nhưng thật thích thú sao nếu một vài ngày trên mạng Internet lại xuất hiện một khuôn mặt cho cả Thế giới được chiêm ngưỡng, được nguyền rủa. Việc làm này còn có một ý nghĩa đặc biệt là dần dần đưa hết những kẻ đứng trong bóng tối ấy ra ánh sáng, giúp tất cả các chiến sĩ dân chủ truyền tay nhau nhận diện được kẻ thù. Và chắc chắn với phương tiện truyền thông rộng rãi như ngày nay, tên họ và lí lịch của bọn chúng cũng sẽ được mọi người dần dần phát giác. Sẽ có những anh A, chị B nào đó khi lên Internet nhìn thấy phải giật mình kêu lên: “À, cái thằng chó chết này sống ở kế bên nhà mình, hàng ngày mình cứ tưởng là nó đi chạy xe ôm, bây giờ mới biết nó là loại tay sai hại người”. Hay bọn trẻ nhỏ đến trường học sẽ bảo nhau: “Tao mới coi trên mạng mới biết ba thằng A thật ra là “cá chìm”, phải nghỉ chơi với nó thôi bọn bay ơi!”. Nhiều tình huống bất ngờ đấy chứ!

Việc cần làm thứ hai là: khủng bố tinh thần. Bởi vì thực chất những hành động này của bọn chúng là nhằm hai mục đích ngăn chặn và khủng bố tinh thần các chiến sĩ dân chủ. Bây giờ ta lại áp dụng ngược lại với chúng. Những người thường xuyên bị theo dõi nên chuẩn bị sẵn một số loại khẩu hiệu và sẵn sàng đeo lên áo hoặc mặc vào người, dán trước cửa nhà, dán sau xe, đại loại như:


“Hãy chấm dứt ngay những trò đeo bám dơ bẩn và quay về với con đường chân chính”, hay

“Nếu còn là con người biết xấu hổ nên chấm dứt ngay hành động đeo bám sau lưng tôi” , hay

“Những kẻ đeo bám sau lưng ta, các người có còn là con người hay chỉ là một lũ động vật bị sai khiến?” , hay

“Kẻ nào đeo bám theo ta, bản thân nó và cả dòng họ mười đời sau sẽ chết bất đắc kỳ tử” , hay

“Kẻ nào đeo bám theo ta, gia đình, cha mẹ, vợ con ra đường sẽ gặp tai nạn chết thảm khốc” ….

Tùy theo từng đối tượng, tùy theo mỗi trường hợp mà phải tung ra các loại khẩu hiệu “nặng”, “nhẹ” khác nhau. Về khoản này chắc cũng phải xin nhờ đến các “chuyên gia chửi” “thiết kế” thêm cho một số những khẩu hiệu “đặc hiệu” hơn.

Nếu ai còn cho rằng đây là một việc làm lố bịch, “cải lương” hoặc là biểu hiện gây phản cảm thì cần phải tự đặt mình vào vị trí những người đang bị khủng bố. Bạn thử đặt địa vị mình vào vị trí nhà báo Nguyễn Khắc Toàn hay bác sĩ Phạm Hồng Sơn, quanh cửa nhà lúc nào cũng có một trạm gác và một “bầy chó săn”, 24/24h đi đâu cũng có một lũ bu theo người, thậm chí đi khám bệnh hay đến nhà người quen bọn chúng cũng đến ngồi ở kế bên để nghe xem họ nói những gì, mọi hoạt động chỉ được giới hạn trong phạm vi một phường với vài con phố nhỏ. Như vậy bạn mới thấy nỗi khổ của những chiến sĩ dân chủ, họ đang bị cầm tù vô thời hạn trong một nhà tù lớn, đầy ngột ngạt, chèn ép và hăm dọa.

Hơn nữa, những khẩu hiệu đó ngoài mục đích khủng bố lại tinh thần những kẻ thừa hành, làm bọn chúng nản chí, chùn tay còn mang một ý nghĩa khác rất quan trọng là tố cáo rộng rãi cho mọi người cùng biết đến, thu hút sự chú ý của mọi người dân, vận động dân chủ.

Việc làm này lại hoàn toàn hợp pháp. Hiến pháp và Luật pháp Việt Nam không có điều khoản nào “cấm chửi” cả. Chỉ có tội “thóa mạ và xâm phạm danh dự nhân phẩm người khác” thôi. Nhưng chúng ta có trực tiếp thóa mạ ai đâu? Có xâm phạm ai đâu? Có kể tên chỉ mặt kẻ nào đâu? Kẻ nào có tật thì kẻ đó tự giật mình chứ!

Còn một tình tiết nữa cần lưu ý là bọn tay sai hại người ấy lại ngông nghênh đến quá mức, ngoài việc cản trở những chiến sĩ dân chủ bọn chúng còn ngang nhiên sách nhiễu ngăn cản những bạn bè, người thân của họ, ngang nhiên xâm hại người lương thiện không cần bất cứ lí do gì.

Để đối phó trong tình huống đó chúng ta sẽ lấy đúng “võ” của chúng để đánh chúng. Đấy là trò khủng bố gia đình ông Hoàng Minh Chính trước đây. Vậy khi đến thăm các chiến sĩ dân chủ những người bị hại nên chuẩn bị sẵn một ít mắm tôm hay xú uế, trong lúc bị cản trở, đôi co ta cứ tiện tay mà “mời” bọn chúng “dùng” luôn một ít (sau này có thể lấy lí do “cây nhà lá vườn” mang đến biếu những chiến sĩ dân chủ).

Như thế thì “thơm” lắm đấy, “đẹp mặt” lắm đấy! Nếu ta có bị dính vào người một chút cũng không sợ gì, nhà cửa ta ở đấy sẽ nhanh chóng tẩy rửa, tắm giặt hoặc có ngay quần áo mới để thay. Còn cái bọn săn người kia mới thật khốn khổ, khốn nạn.

Thứ nhất là lấy đâu ra nước mà tắm rửa?

Hơn nữa nếu phải đi tắm rửa thì lại không làm tròn nhiệm vụ, mà ngược lại nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ thì lại phải đứng chịu trận mà hít thở “bầu không khí trong lành”. Ôi, thật tuyệt vời làm sao! Rồi quần áo nhà nước cấp phát làm sao đủ dùng để mà cứ phải đi tẩy uế, đi thay luôn thế? Khó khăn thật nhỉ!

Vì thế, mong rằng những bạn bè nào khi đến thăm các chiến sĩ dân chủ cũng mang theo một ít mắm tôm để làm quà, thứ nhất là để tiện dùng khi hữu sự, sau đó cũng dùng làm một thứ “tặng phẩm” mà thỉnh thoảng không chịu nổi cái cảnh tù giam lỏng này, những chiến sĩ dân chủ lại mang ra biếu không cho những kẻ ngày đêm trung thành túc trực trước cửa nhà mình. Như vậy cũng là một biện pháp để tẩy uế cái đám ký sinh trùng ấy.

Chúng tôi tin rằng khi chúng ta áp dụng những biện pháp này vào thực tế, không những tự bảo vệ được mình, tấn công lại bọn chúng mà quan trọng hơn sẽ là những bài học cảnh tỉnh những kẻ chỉ chuyên đi áp bức người khác, đẩy bọn chúng vào hoàn cảnh giống như những người đang bị bọn chúng áp bức. Sẽ làm cho một số người còn lí trí, lương tri hiểu được ra rằng những việc mình làm chỉ là thừa lệnh của cấp trên, chỉ vì để nhận những đồng lương còm cõi (mà thật ra cũng là mô hôi của nhân dân đấy chứ không phải của cấp trên nào phát cho anh ta đâu) mà lại trực tiếp phải ghánh chịu hậu quả, gia đình người thân bị tiếng chê, bị nguyền rủa ngàn đời, bản thân chịu nhục nhã, xúc phạm, giày vò, dằn vặt, chịu cảnh “kẻ ăn ốc, người đổ vỏ”. Từ đó họ sẽ tránh né nhiệm vụ hoặc nhìn nhận ra lẽ phải. Như vậy là một việc làm sẽ đạt được nhiều mục đích khác nhau. Đấy cũng là vận động dân chủ!

Nếu bạn còn cho rằng những hành động này có vẻ thiếu văn minh, phản tác dụng tuyên truyền, không được văn hóa lắm, vậy thì bạn cứ việc ngồi đó mà mỗi ngày đón nhận thêm những thông tin về sự đàn áp của chế độ cộng sản đối với các chiến sĩ dân chủ, rồi ngày mai chính bạn sẽ là đối tượng bị đàn áp và sau này chính con cháu bạn tiếp tục lại bị đàn áp như vậy nữa.

Nhớ lại gần 30 năm về trước, sau khi thống nhất đất nước, để tuyên truyền cái gọi là “nếp sống văn minh”, “bài trừ văn hóa đồi trụy” chế độ cộng sản đã cấm đoán những người mặc quần ống loe, mặc áo “chim cò”, để tóc dài, giữa đường phố Sài Gòn đã có những phụ nữ tự tụt quần mình trùm lên đầu bọn công an để phản đối lại hành động vi phạm tự do, dân chủ, nhân quyền của chế độ cộng sản. Quả thật, đây chính là những con người đầu tiên nhận thức và đấu tranh cho tự do, dân chủ. Nếu có ai đó còn ghi lại được những hình ảnh này thì khi chế độ cộng sản sụp đổ đấy chính là những tư liệu lịch sử quí báu nhất, một minh chứng sinh động của sự đối nghịch giữa nền “độc tài cộng sản” và “ý thức dân chủ”. Ba mươi năm về trước họ đã dám làm như vậy, những chiến sĩ dân chủ ngày hôm nay lại không thể có những hành động nào sáng tạo hơn, mạnh mẽ hơn, cương quyết hơn hay sao?

Mà thật ra những phương pháp này cũng có gì là mới mẻ đâu. Cũng chính vì công an cộng sản đã sử dụng những biện pháp rất cổ xưa để đàn áp, khủng bố các chiến sĩ dân chủ, thì chúng ta cũng phải dùng những miếng “võ cổ truyền”, “võ dân tộc” của ông cha để trị lại họ đấy thôi.

Chúng tôi hi vọng rằng những biện pháp này sẽ giúp các chiến sĩ dân chủ đối phó với công an cộng sản và làm chấm dứt những trò khủng bố, đàn áp đê hèn kia của chính quyền cộng sản. Tất nhiên chính quyền cộng sản cũng sẽ lại nghĩ ra những thủ đoạn đê hèn, tàn bạo khác. Nhưng chúng ta nhất quyết không lo sợ, các chiến sĩ dân chủ sẽ lại có những biện pháp khác để hóa giải chúng, “vỏ quýt dày sẽ có móng tay nhọn”, những chiến sĩ dân chủ vẫn quyết tâm tiến lên và Phong trào dân chủ vẫn ngày càng lớn mạnh. Trong cuộc đấu tranh và đấu trí này các chiến sĩ dân chủ phải luôn nắm thế thượng phong và nhất định giành thắng lợi cuối cùng.

Thứ Hai, 15 tháng 9, 2008

BI MAT SACH LUOC GAY CHIA RE CUA CSVN

BI MAT SACH LUOC GAY CHIA RE CUA VIET CONG TAI VIET NAM

§ VC SU DUNG TAP THE DE NGUOI DAN THEO DOI LAN NHAU: CS chu truong cuong buc moi thanh phan dan chung, can bo nhan vien, cong nhan tho thuyen phai tham gia trong cac to chuc tap the, vi sao? Vi tap the co the theo doi tung ca nhan het suc ki luong, tap the co the vua sai khien vua tao ap luc len mot ca nhan, nhu mot suc manh ham doa vo hinh.

§ TAP THE VC LA NOI MOI NGUOI TO CAO NHAU: Tap the VC phai biet phe binh, xep loai, bi ep buoc chi trich lan nhau trong cac dot thi dua, tong ket, binh bau..nhu the, tung ca nhan deu phai biet danh gia, to cao ban be, dong chi, biet theo doi rinh mo, ai ai cung ghet nhau nhung gia vo tot bung

§ TAP THE LUA BIP NHAU :TOI RAT TRUNG THANH : Ca nhan phai tu kiem diem hang thang, tu danh gia ban than trong cac dot thi dua vi qua so hai, DE TO RA TRUNG THANH GIA VO, chung quanh ta ai cung trung thanh VO VIT ca, roi so set, roi nghi ki, nghi ngo lan nhau, roi hu doa nha, roi IM LANG SUOT DOI

§ CUONG BUC LAO DONG TAY CHAN DE HUAN NHUC: Moi nguoi BI BAT BUOC phai di LAO DONG bang tay chan o trong rung nui,.. de ren luyen tinh than VANG LOI, NGOAN NGOAN va tro thanh con lua, co nguoi tro thanh cho san

§ SACH LUOC THI DUA LA PHAI TUAN LENH: Moi to chuc tap the deu phai thi dua Tang nang suat, lam tot, vuot chi tieu la vi VC muon moi nguoi TUAN LENH, thuc day lan nhau va di nhien la THEO DOI LAN NHAU, kiem tra lan nhau

§ MAC LE: MOT TRIET LI BIP BOM: Lam an sinh song khong duoc muon nguoi lam, thue nguoi khac vi VC va HCM cho rang: Thue nguoi lam la BOC LOT

§ VC TUYEN TRUYEN TU TUONG PHAN BOI, VONG ON BOI NGHIA: Khong duoc dung tu CAM ON vi Ta dang song trong the gioi DAI DONG, ai cung co nghia vu giup do. Neu ban dang di tren duong bi tai nan, va neu co nguoi cuu giup cung khong duoc noi loi CAM ON

§ REN LUYEN TU TUONG DOI TRA: Nguoi dan o nuoc CS, khi gap nhau phai chao hoi : DOI MOI ROI, HOAN HO DOI MOI, DOI MOI NHE,..

§ KHONG CON CACH LAM AN : Dan chung khi gap nhau chi hoi tham HEO CUA ANH CHI MAP KHONG, ANH AN COM CHUA?

§ TU TUONG LUU MANH CUA VC : Dan khong duoc dung cac cum tu sau: PHAT TAI, GIAU CO, SANG TRONG, THINH VUONG, LAM AN, MUA MAY BAN DAT…vi co ai duoc phep lam an, giau dau!

§ HANG TRIEU TEN MAT THAM, CHI DIEM, CO MOI: VC chieu du nguoi ngheo kho lam chi diem de to cao nhau. Nhieu nguoi so hai, ke thi cam hon, thu han, chia re den xuong tuy

§ NGUOI KHONG RA NGUOI, KHI KHONG RA KHI , AN DUA HAI DAU: Hau het nhan dan deu song trong tap the nen phai an com tap the: Khi an com phai quay nguoc dua xuong de va com, phan dau nho cua doi dua chi de gap thuc an goi la ve sinh…nhung van hut thuoc lao chung

§ VC PHA HOAI DOI SONG NONG THON: HTX nong nghiep cua VC buoc dan phai dong gop PHAN CHUONG, dan khong co PHAN de giao nop du nen sinh ra te nan an cap phan, ban co the thay nhung bang cam ghi: CAM AN CAP CUT khap moi noi.

§ NONG DAN BI TICH THU BAN GHE, XE DAP..: Moi vu mua, mot nguoi dan phai dong gop 40 cong cho VC, nhieu nha dong con sau khi lam cong cho HTX VIET CONG lai bi thieu no, du cho ho da cay cay tren manh dat cua chinh minh. Bon quan li VC den tan nha, thay cai gi con dung duonc la tich thu, nhu la ban ghe, xe dap, cuoc xeng..

§ VC LUA BIP AI DAY: Nam 85, Nuoc CSVN dang gap nguy co chet doi, hang trieu nguoi di an xin, dem con nho di ban, dem tre con xin lam thue muon khap moi noi, hoac cho KHONG con de cua ho DE KHOI BI CHET DOI.., nho nguoi khac nuoi, vay ma VC bong nhien phat dong: Tat ca can bo, nhan dan phai di hoc NHAY DAM ( TA DA DU AN DU MAC ROI )

§ MOT CHE DO MAT DAY, KHON KIEP, TAO RA DI DIEM: Cac khach san ma VC tich thu cua tu nhan deu chua GAI MAI DAM, VI SAO? vi tien chua GAI DIEM cao hon muc luong quan li khach san CA CHUC LAN, hon nua ten Can bo VC nao den nha nghi cung doi choi DI ( giong HCM, lay ca DI nguoi Tau lam vo)

§ VUA AN CUOP VUA NAM MO PHAT:Cac nha may, cong ty, hang xuong, don vi doanh nghiep, cua hang tich thu…tat ca don vi kinh te cua CS quan ly deu nhu nhau: Thang nao cung muon an cap mot chut, cua cong, cua tich thu ma li! Nhung phai nho giu tu cach dao duc cach mang nhe.

§ XIN CHO LAM CO THE AN CAP DUOC: Cac don vi hanh chanh su nghiep, cac Ty so, ban nganh, ca chuc vu lon nho…deu phai tham o, trom cuop, vi ai cung muon kiem chac cua cong, ai cung phai dong le phi, qua cap cho cap tren de giu cho lam tot, co the an cap duoc. Di hoc co bang cap nhung de xin viec ngon la an cap duoc that nhieu.

§ VC LA THANG DIEM NHAT: Trong tat ca moi sinh hoat, hoc duong, bao chi, truyen hinh…moi gioi, MOI NGANH khong duoc TRANH LUAN bat cu de tai gi, vi TRANH LUAN se dan den tu tuong TU DO VA DAN CHU, se hieu biet nhieu ve the gioi ben ngoai, se co dau oc doi lap voi nhung dieu sai trai cua che do,(Chuong trinh 7 sac cau vong, do vui de hoc, sinh vien tranh luan deu bi cam va huy bo)

§ VOI HCM, CO DAO DUC DEU LA NGU XUAN: Con cai trong nha phai biet bao cao nhung viec lam, loi noi cua nguoi trong nha cho Can bo, cho Thay co, cho Doan doi..vi sao? Vi VC muon ngan ngua nguoi nha noi su that ve CS, de nguoi trong nha cam mieng… du biet con cua minh dang bi lua bip, roi se thanh nhung ten tay sai, HOAC KE GIET NGUOI

§ CUOP CUA NGUOI TRONG NUOC LA DE NHAT:

§ Viet Cong dung nhieu phuong phap tuyen truyen de:

§ Gay thu han giua nguoi Viet voi nguoi Viet

§ Tao ra con nguoi chi biet han thu

§ Thich ghen ty va do ki voi moi nguoi, thu han voi con nguoi o cac chinh the khac, nhat la nguoi giau hon chung no, bay bao thanh nien thanh tay sai, roi sai di danh tu san, di an cuop, di tich thu…nhung nho la chi cuop nguoi nha, ba con hang xom thoi nhe.

§ NHUNG BAI CA HAN THU: VC co vo so bai hat gay han thu, xui duc dau tranh, hang mau cho, thich tan sat, nhung bai ca man ro do van con trong cac DIA KARAOKE hien nay, duoc VC ban gia re cho ca gia dinh ca hat vui choi tai nha, BAN RA NUOC NGOAI DE BIP GIOI TRE

§ BIP THANH NIEN CAM THU PHONG KIEN, TU BAN DE CUOP CUA: VC lam cac chuong trinh nhac o trong nuoc, o nuoc ngoai, mang noi dung HAN THU, kich thich thu oan giua nguoi ngheo va nguoi giau, VC tao dung vo so nhung vo tuong nguoi Giau cuop vo, cuop nguoi yeu KE NGHEO KHO, bo tu hoac ban len ten tinh nhan ngheo nay

§ VC NOI, THANG NAO NGU THI SE BI TAO LUA THOI: Hang ngan truyen dai, truyen ngan cua VC cung deu tim cach gai vao cot truyen nhung su viec kich dong su thu ghet, da so la co noi dung mot nguoi co quyen hoac giau co di CUOP NGUOI YEU CUA KE NGHEO bang nhung muu mo tham doc de nguoi doc cam phan

§ VC PHA HOAI VAN HOA TRUYEN THONG LE GIAO O NONG THON: VC va HCM tim cach phan chia Lang thon thanh nhung Doi 1, Doi 2…roi ghep voi nhung lang khac, lai con ra sac lenh buoc di doi mo ma to tien, khai khan, cac vi Thanh than, dap pha cac Den mieu..the la Lang xom tan tanh. VI HCM co giong mau cua nguoi TAU nen no co tinh triet ha van hoa cua nuoc ta.

§ NGA TAU XUI DUC VC GAY CHIEN TRANH GIET NGUOI VIET: Nhung thanh nien bi kich dong thu han thuong lam tay sai cho VC di am sat, thu tieu, cuop cua tu san. Nhung thanh nien di giet nguoi VN tai mien Nam, neu bi chet thi nguoi than cua ho duoc lam CA, loai nay rat trung thanh, de sai bao, loai nay cung duoc giao nhiem vu di tra thu nhu tra tan, danh tu san, di am sat…khi xong viec nhieu ten cung bi thu tieu luon( nhung ten tay sai ham hai O. Trinh vinh Binh deu bi VC thu tieu ).

§ NGUOI VIET GIET NHAU, VAY MUON SUNG DAN, TRA NO MUON DOI: Mot nhom nuoc ma quai da chia doi nuoc VN, sau do chung bao hai mien danh nhau di, hay thu han nhau di, hay di am sat, phao kich vao lang xom, danh du kich khung bo,..danh toi chet 3 trieu nguoi, danh trien mien 20 nam rong,

§ NGA TAU HUAN LUYEN VC : dao tao nhieu to chuc gian diep, nam vung de gai nguoi gay roi pha hoai tai Nam VN, muc tieu la de gay thu oan giua hai mien nam bac VN ( NGA TAU XUI DUC). NGUOI VIET GIET NGUOI VIET . Nga Tau day VC sach luoc khung bo, du kich,..de gay ra mam mong chien tranh NAM BAC VN

§ THANH DONG XHCN: Bon Cong San quoc te tang cho bon VC o mien Bac danh dieu nay nham khieu khich khoi tu ban den gay chien tren dat VN

§ AN COM QUOC GIA THO MA CONG SAN: Nhieu gian diep VC tra tron vao cac nuoc quoc gia: Chung lam bao chi va gia vo cong kich nhau de nguoi quoc gia chan ngan, KHONG MUON DAU TRANH

§ VC GIET DONG DANG DE HAM DOA: Bon VC cung giet VC vi co nhieu ten VC khong dong tinh voi cac sach luoc cua CS, nhung ten nay thuong bi giet nua cong khai nua bi mat DE DAN MAT nhung ten nao dam chong va day chung BIET CAM LANG SUOT DOI

§ NHUNG CAU HOI NGU XUAN: Sau nam 1975, VC luon luon hoi cac nuoc TU BAN :CHIEN TRANH VIET NAM, AI THANG AI? Cac nuoc Tu Ban deu tra loi nhu nhau: Nguoi VN giet nguoi VN thi ai thang ai cung duoc. Ca the gioi deu chuoi VC :DO NGU NHU BO, DO CHO DE, LAY SUNG NHA TAU VE GIET DAN MA KHONG BIET NHUC

§ MUA BAN SUNG DAN: Tren the gioi, o dau cung co nuoc CS CHO DAI, CHUNG LAN TRAN KHAP MOI NOI. Cac nuoc tu ban lai muon cac che do cong san CHO DAI lan tran, can bay khap moi noi. Vi sao, la de cho cac o gan voi cac nuoc cong san so hai, so bi danh cuop , nen ho phai mua sung dan cua tu ban.

§ HCM 100 NAM TRONG NGUOI: THANH THU VAT: Trong moi nha truong CS deu day hoc sinh long cam thu tu ban, thu giai cap, thu tat ca, chung day hoc sinh di lat do, danh do tu san, cuoi cung la di cuop cua nguoi giau co hon minh. Co Thay giao ngheo doi, vang loi bon VC cung ra suc tuyen truyen bip bom, lua gat hoc tro, ro rang la dong loa toi ac voi giac Cong.

§ VC CO PHAI LA DIEM THUI KHONG: Truong hoc cua CS deu day hoc sinh long CAM THU TU BAN, nhung bon chop bu CS van bi mat mua ban voi TU BAN, dem hang DO RAC cua Nhat, Dai Loan, Dai Han..ve ban o cac cho dem, cho trom cap, cho chom hom, cho Troi….

§ AI BIP AI: CS day hoc tro khi con di hoc phai biet danh do GIAI CAP, dau tranh giai cap, tieu diet bon thong tri, danh tu san, tich thu tai san ruong dat..the nhung khi xong viec thi tai san tich thu chui tot vao bon cam quyen, bon co sung, va bon hoc tro, thanh nien bi lua bip thi van ngheo doi, di trom cuop, nhieu nguoi chet mat xac.

§ TAI SAO VC LAI CHAY SANG TU BAN HUONG THU: Bay gio bon co sung qua giau, giau hon tu ban vi chi an cuop, hoc tro va dan ngheo khong co BAT CU gi ca, neu con mieng dat cung bi tich thu, xua duoi. Nay thang VC moi Tu Ban den cung nhau cuop cua thang dan den mot lan nua, roi bay qua tu ban huong thu.

§ VC SONG LA PHAI AN CUOP: CS khong nhan trach nhiem ve xa hoi chu nghia dang bi suy doi ve dao duc, luan ly bai hoai, sup do ve moi mat ve van hoa, kinh te toi bai, thieu an den gan chet doi, an cap trom cuop de ton tai, con nguoi khong con nhan cach vi hen ha va phan boi, dan tri ngu dot, dat nuoc tan hoang..

§ DUONG LOI VO DAO DUC TRONG CAC TRUONG HOC: VC cho rang lam theo loi Dang VC la co dao duc, la con nguoi moi… du rang to cao cha me, du la to cao chong con

§ VC CHU TRUONG GIET NGUOI VIET TRONG CUOC DAI CHIEN TAY SAI : Nhung thanh nien nam nu mien Bac bi kim kep bang ho khau, tem phieu, bi cat cong diem lam ruong, anh em se bi duoi hoc, bo me bi buoc ra truoc toa an VC tai cac Hop tac Xa cuop ruong de nghe chung chuoi, chung bop tai, bi nen bang bang sung AK..Do vay la phai di vot chong, di tai dan, di xung phong lam duong Truong son, di vao mien Nam de am sat, ban phao vao Lang xon dan cu…neu chet thi duoc VC tang LIET SI GIET NGUOI VIET.

§ BI LUA GAT NHUNG PHAI MANG ON:Thanh nien xung phong, cuoi cung cua cuoc doi, thieu an, binh hoan, them khat xat thit roi cung tro thanh mieng moi cho can bo VC choi thoa suc, buoc duong cung danh chap nhan lam gai ho li cho can bo VC cap lon choi boi hang dem va duoc tra bang luong kho Trung quoc, neu con song tro ve que quan thi ai cung biet la da tung BAN TRON KIEM LUONG THUC

§ CS MUON DAN SONG NHU TRAU BO: CS chu truong doc ton ve kinh te, chinh tri, va thong tri ve moi mat, cs luon dinh huong van hoa, tinh than cua nguoi dan, su dung hoc thuyet Mac Le de de doa tu tuong, theo doi sinh hoat doi song. Chung muon chu nghia vo than va chu nghia duy vat an sau vao xuong tuy cua moi nguoi dan

§ GIET SACH, PHA SACH, CUOP SACH: Chung so su that nen diet tri thuc va dan ap ton giao, neu khong du suc tieu diet chung dung thu doan cong cu hoa tri thuc, vo hieu hoa ton giao, loi dung ton giao de tien than hoac de pha hoai trong chien tranh

§ DUA NAO NGU THI BI CHUNG TAO LUA THOI: VC voi nhung bien phap chong do ngheo doi vo vit, VC buoc dan ngheo cung kiet phai dong tien XOA DOI GIAM NGHEO, VC xin quoc te du loai tien cho dan NGHEO nhung lai bo tui

§ CUOI CUNG CUA CHIEN TRANH LANH: Tai san cua nuoc CS chui vao tui BO CHOP BU DO AN CAP, AN CUOP, sau do vi so mat cua nen chung tuon cua cai qua tu ban de cat giu. Tu ban lai gai bay de cho tui CS an cuop thoai mai, roi tao dieu kien, xui duc bon con do nay tron chay sang tu ban mang theo vai TY DO LA.

§ KIEM CACH DE CHI TIEU :VC bo ra hang chuc trieu DO ( 50 TRIEU DO) de to chuc thi HOA HAU THE GIOI , di nhieu la bo tui vai chuc trieu, nhung van buoc dan ngheo, doi rach dong tien XOA DOI GIAM NGHEO, nong dan VN hien nay phai dong hon 20 khoan khac nhau, chung no bop hong dan den chet

§ VC DEM LON DI RAO BAN: VC dem Gai MAC AO TAM 2 MANH di RAO BAN tai UC goi la DUYEN DANG VIET NAM (di rao ban Lon) bi Viet kieu UC duoi chay ve HA LOI

§ Con tiep hon 100 tieu de…